Thursday, June 25, 2015

Em trở về hò hẹn với cô đơn

Em trở về hò hẹn với cô đơn
Nhưng đã mất những niềm kiêu hãnh cũ
Chỉ còn những khúc hát ru mong trái tim yên ngủ
Mơ ước bồng bềnh tan rất nhẹ như mây
Em trở về mùa giá lạnh bờ vai
Vòng tay hẹp tự ôm mình không nổi
Tiếng cười vỡ trong đêm đầy bóng tối
Vẫn là em mà còn phải là em?
Em trở về góc phố rất quen
Con đường nhỏ từng quen bàn chân nhỏ
Bỗng hụt bước chông chênh trong chiều gió
Chơi vơi giờ cũng khác những ngày xưa
Em trở về ngồi hát dưới trời mưa
Bài hát cũ nghe lúc còn mười bảy
Từ độ em đi « hoa có vàng nơi ấy »
« Một phút giây nào mình khóc cho nhau »1
Em trở về đứng giữa đêm sâu
Uống tuyệt vọng để say quên hò hẹn
Nước mắt ấm môi, nỗi buồn nghiêng chén
Sóng sánh đêm dài, sóng sánh em.


Wednesday, June 24, 2015

Cà phê cuối ngõ

Cuối ngõ ấy là quán cà phê quen 
Anh đã tin vì uống cà phê mà mắt em nâu đến thế 
Vì viên đá tròn xinh 
Vì bông hoa be bé 
Mà nụ cười em trong hơn 

Cuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơn 
Khi anh nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó 
Cà phê nâu, màu môi em đo đỏ 
Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không? 

Cuối ngõ ấy có bao người mà em nói thật đông 
Anh chỉ thấy toàn người lạ 
Người lạ thì chẳng là gì cả 
Thế giới thu vào một mái tóc em 

Cuối ngõ ấy anh đã tìm được một thói quen 
Một thói quen dễ thương giữa chật chội cuộc đời và bộn bề toan tính 
Chỉ cần em và buổi chiều thanh tịnh 



Một ly nâu đủ ấm áp nụ cười 

Cuối ngõ ấy anh đã tìm thấy một góc nhỏ cuộc đời 
Anh đã trao, dẫu em không nhận


*Thủy Vũ*

"Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không?"

Monday, June 22, 2015

Đáng lẽ

Trang sách ước năm xưa
Đã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏ
Chiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổ
Bao giấc mộng đến ngồi rồi lại ra đi
 
Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng qua
Một gương mặt chập chờn rồi vụt biến
Bao con tàu về ga bao con thuyền cập bến
Mà riêng em chẳng đến cùng tôi
 
Em qua bao con đường, em gặp bao con người
Em cười nói giữa bao bè bạn
Em đặt chân lên bao thành phố khác
Mắt em từng in bao tấp nập hoàng hôn
Có thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đường
Em đi qua cầu thang vô tư có khi còn hát
Có lúc em ốm đau mà anh chẳng biết
Em sống dưới mái nhà cùng thành phố với anh
Mà chẳng gặp nhau dù chỉ một lần
Em hay đâu anh khổ anh buồn
Anh chờ anh đợi
Nghĩ lại còn giận em lắm đấy
Em biết không những tháng năm dài
Anh như người con giai
Ở trong bài hát cũ
Đi tìm em phiêu bạt những dòng sông
“một tin trông
Hai tin đợi
Ba bốn tin chờ
Sao chẳng thấy em”
 
Bây giờ chúng mình đã có nhau
Khoảng thời gian còn lại
Thương biết mấy vẫn còn chưa đủ
Lẽ nào anh lại trách em
Nhưng phải nói cho mà biết
Đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu.


 

Em chỉ ước mình là cánh hoa bay

Em chỉ ước mình là cánh hoa bay
Lạc vào khoảng trời anh vào một ngày cả gió
Em nghĩ mình nên học cách tha thứ cho nhau
Về những lời hứa khi tình yêu đầy nhất
Em vẫn tin đó là những lời rất thật
Nhưng hôm nay giây phút ấy qua rồi.
Anh từng nói với em về những chân trời
Nơi chúng ta sẽ nằm chung một dải cầu vồng,
Môi ngậm chung một nhành cỏ sữa
Em tin chứ, em tin hơn thế nữa
Em tin nụ hoa này vì hai ta mà nở
Ngấn lá này vì yêu quá mà xanh
Em tin rằng khi tay em trong tay anh
Chỉ một mẩu bánh mì khô cũng sẽ thành bữa tiệc
Chỉ một vệt nắng vàng cũng đủ làm nên mùa hè
Và tháng ngày hai đứa mình
Chỉ toàn là những khúc phim náo động
Lồng những đoạn nhạc thập niên bảy mươi giản đơn
“I wanna hold your hand”
“I’m just a jealous man”
Mà nghe muốn rã tim.
Nhưng em biết sau đoạn cao trào là những phút lặng yên
Sau ghềnh thác là những hồ nước lặng
Sau đêm vui là sớm mai yên ắng
Người ta qua cơn say, mới sực nhớ ra mình
Cần có hai người để gọi tên bầu trời, em tin
Nhưng  em biết, anh cũng có một bầu trời riêng cần giữ
Nên anh ạ, một đôi lần, em nghĩ
Có khi mình nên tha thứ cho nhau
Về những câu thề hứa thuở ban đầu.
*NTN*

Rainy season has come


BÀI THƠ NÀY TẶNG NHỮNG ĐẮM SAY QUA
VÀ TẶNG CẢ NGƯỜI TÔI CHƯA TỪNG MẤT
Thế là cơn mưa đầu tiên đã đến
Mình còn chưa kịp quên cơn mưa năm cũ đã bắt đầu thế nào
Tại sao
Mình mắc mưa ở đâu
Với  ai
Lúc đó quán mở bài gì
Và màu áo của người ta màu gì.
Thế mà đã mùa mưa
Người  năm ngoái còn mới tinh
Nay đã thành người xưa
Nhìn nhau bắt đầu ngán lên tới cổ
Bài hát mùa xưa vẫn còn run rẩy
Sao bây giờ chỉ làm mình nhớ đến khôn khuây cái người mình chưa hề mất bao giờ
Em ơi, em ơi
Làm sao để trở về mùa mưa năm ngoái
Khi những tổn thương chưa bén rễ lên cây
Khi vì tình yêu và vì những đắm say
Chúng mình có thể thứ tha cho nhau kể cả những tội lỗi tày đình như lừa cha phản chúa
Sao bây giờ chỉ vì một mẩu bánh mì anh bỏ dở
Mà em nỡ cau mày?
Vì vài ba phút anh tới muộn
Mà em đành chua cay?
Sao anh có thể đành quên ngày thứ ba trăm tám mươi ba chúng mình quen
Trong khi mùa mưa năm ngoái,
Giây thứ hai triệu quen nhau cũng đáng để khui vang, tặng hoa mừng kỷ niệm
Sao anh có thể để em đứng chờ lâu như thế
Khi mùa mưa năm ngoái,
Anh đứng dưới mưa sớm đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Có lẽ chúng mình đều là những cơn mưa
Trút hết nước cả rồi,
Nên bắt đầu cơn nắng…
Anh ước gì được trở về mùa mưa năm ngoái.
Để yêu em say đắm lại một lần
Muốn nói rằng, nhớ người lắm, biết không?
Người mà anh chưa từng bao giờ mất…


Thursday, June 18, 2015

Em muốn gặp anh chiều nay

Em muốn gặp anh chiều nay
Khi nhìn thấy những tàng me xanh nhức nhối. 
Em phải gặp để nói điều muốn nói 
Điều em giấu trong lòng từ đầu hè năm nay

Em muốn gặp anh chiều nay
Khi nhìn thấy ly trà đá rịn mồ hôi
Đáy ly loang thành hình nỗi nhớ
Nhớ là một điều không thể diễn giải
Thành lời
Nên em muốn gặp anh chiều nay. 

Em muốn gặp anh chiều nay
Dù là không được nắm bàn tay
Dù chỉ nhìn rất sâu và rất lâu 
Rồi thì mỗi người một ngả
Dù chẳng để làm gì cả
Nhưng em muốn gặp anh chiều nay.

Chúng mình đều có những niềm riêng

“Bạn buồn, rủ mình đi ra quán
Chiều mưa lất phất dọc bờ kè
Chán nỗi rượu bia mình dị ứng
Bạn ngồi độc ẩm, có người nghe

Bạn kể mình nghe chuyện tình yêu
Mình nghe cũng chẳng hiểu bao nhiêu
Chỉ biết đại khái rằng: tan vỡ
Và nay bạn vẫn nhớ thương nhiều

Bạn uống tràn ly rồi bạn say
Bạn khóc, bạn cười như dại ngây
Mình lau nước mắt trên mặt bạn
Thương quá là thương những lúc này

Mình ước gì mình cũng biết say
Cũng khóc cười như thể dại ngây
Nghe bạn, mình bỗng đau chuyện cũ
Đau suốt từ xưa, đau đến nay

Bạn dựa vai mình, ngẩn nhìn mưa
Con kênh đen đục chảy lờ đờ
Nước mắt bạn khô, vai mình ướt
Mình tỉnh mà say, say bất ngờ.”




Sunday, June 14, 2015

Thương anh!

Anh đừng buồn vì em vẫn thương anh
dù cuộc sống chẳng dễ dàng là mấy
đôi lúc mệt nhoài có làm anh chán ngấy
anh cũng đừng buồn,
em sẽ mãi ở đây!

Công việc,bạn bè hay có lúc uống say
chỉ cần anh nhớ về ôm em mà ngủ
ngôi nhà nhỏ thôi,
tình yêu nhiều là đủ
góc bếp nhỏ thôi,
miễn ấm áp quanh năm!

Anh đừng giận hờn khi những lúc quan tâm
mà em nói nhiều hay càu nhàu, bực bội
đừng bỏ mặc em mỗi khi em hờn dỗi
bởi em thương nhiều nên nông nổi thế thôi!

Cuộc đời sau này dù nhiều những buồn vui
dù nhiều tiếng cười hay những lần bật khóc
dù là ấm êm hay đôi lần khó nhọc
anh cũng đừng buồn vì em mãi thương anh!

Sau này cho dù mình bạc mái tóc xanh
cái cây em trồng sắp trăm lần thay lá
em vẫn ở đây,anh đừng lo gì cả
dù chúng mình già thì em vẫn thương anh!

*P2T*


Friday, June 12, 2015

Thư gửi một người bạn gái

Ta lớn lên cửa sổ thay màu
Nghe tiếng chim không thấy mùa nắng nữa
Con thuyền giấy nát nhàu sau trận gió
Thành phố nghèo hơn và cũng buồn hơn

Mưa không mơ hồ mà tàn nhẫn từng cơn
Quyển sách cũ bài thơ nhoè nét chữ
Em đã tin trời xanh ngoài cửa sổ
Trời đen sẫm cửa sập nát vai em

Tưởng hoa hồng là hương của đêm
Hoa đã rụng và em không khóc được
Những câu hỏi ban đầu đơn giản nhất
Ngỡ giải đáp rồi nay vẫn xé lòng em

Trang sách tình yêu có ngôi sao lên
Không giống với cuộc đời thô bạo
Vì ta lầm đường hay vì trời nổi bão
Thương bạn bè ngơ ngác ngóng tin nhau


Ngày xưa anh có hẹn hò đâu
Thư em viết anh chẳng hề đáp lại
Em nông nổi như một dòng suối chảy
Tin bình minh nhưng chỉ gặp sương chiều

Giữa chiến tranh hiểu đời thực hơn nhiều
Rách tan cả những làn sương đẹp phủ
Chỉ còn lại nỗi nhớ buồn trơ núi đá
Điều em tin là nhảm nhí mà thôi

Nơi xa xôi lầy lội mưa dài
Ngôi trường nhỏ một ngọn đèn khuya khuắt
Em có nghĩ về ngôi sao đã mất
Khi mùa hè vẫn trời thẳm như xưa

Đường về em lận đận chuyền tàu trưa
Ga vắng vẻ chỉ có mùi đá khét
Chiếc cốc rơi mọi điều tan vỡ hết
Em có còn mong ước nữa không em? 


*LQV*



Tuesday, June 9, 2015

Những trích dẫn hay của Phan Ý Yên








Monday, June 8, 2015

Thương Về Ngày Trước

Bao người yêu đi tiễn đưa nhau
Những chuyến xe khuất về biên giới 
Người tôi yêu trước cũng là bộ đội
Ngày lên đường tôi chẳng tiễn chân theo.

Ngày ấy nào anh đã có em đâu!
Tuổi mười sáu ghi nhiều nhật ký 
Những làng phố, nhứng tình yêu thơ trẻ 
Có dòng nào trong đó nhắc tên em?

Chuyện qua rồi anh cũng đã quên 
Chẳng dám trách, chỉ thoảng buồn nho nhỏ 
Lòng những muốn trở thành ngọn cỏ 
Bên lề đường ngày ấy tiến anh đi 
Muốn thành rừng muôn tán lá chở che 
Muốn thành suối giữa đường xa nắng rát 

Khi anh nghe em muốn thành bài hát 
Hát ru lời của mẹ ngày xưa 
Cơn sốt rừng vàng mắt sạm da 
Em, đồng đội sẻ cùng anh ca nước 
Làm hạt bụi dưới chân anh bước 
Làm mái nhà che những cơn mưa 
Bao gạo quàng vai trong cơn đói sớm trưa 
Làm ánh lửa giữa rừng khuya phía trước 
Lòng em thương làm sao mà nói được 
Như trời xanh vô tận mãi màu xanh

Dẫu bây giờ em đã ở bên anh 
Chung lo lắng, chung vui, buồn mơ ước 
Em vẫn cứ thương về ngày trước 
Người yêu em thuở trước có em đâu...



Mùa Hoa Roi

Bây giờ mùa hoa doi 
Trắng một vùng Quảng Bá 
Sóng ven hồ cứ vỗ
Anh một vùng cây tre 

Ta đến rồi ta đi
Bao lần anh có nhớ 
Dưói vòm cây lặng lẽ 
Dưới vòm cây chờ mong 

Cánh buồm trôi ngoài sông 
Bò tập cày trên bãi 
Nâu một vùng đất mới 
Đợi tay người gieo trồng...

Anh có đi cùng em
Đến những miền đất lạ
Đến những mùa hái quả 
Đến những ngày thương yêu

Qua nắng sớm mưa chiều 
Qua chặng đường tàn phá 
Qua rất nhiều nỗi khổ 
Qua rất nhiều niềm vui ...

Anh có nghe hoa rơi 
Quanh chỗ mình đứng đó 
Hoa ơi sao chẳng nói 
Anh ơi sao lặng thinh
Đốt lòng em câu hỏi:
"Yêu em nhiều không anh?"

* Xuân Quỳnh*