Wednesday, December 25, 2019

Cho Mắt Biếc



Năm 19 tuổi, đọc  Mắt Biếc và ôm mộng mơ có 1 chàng yêu mình lặng thầm như Ngạn, nghĩa là mình cứ đi thật xa thật xa - quay lại chàng trai ấy vẫn chờ đợi, sẵn sàng ở bên khi mình cần. Một tình yêu lặng thầm day dứt, đau lòng đến mức gấp truyện lại vẫn ngẩn ngơ, đến cả tuần sau mới thôi suy nghĩ, ám ảnh..

Năm 29 tuổi, xem film " Mắt Biếc" nghĩ thầm - sao cái lão Ngạn này gàn dở thế? Đồ cố chấp ko chịu lớn, mãi mãi ko chịu trưởng thành rồi mắc kẹt lại với tuổi thơ, với làng Đo Đo và với ánh mắt cô gái năm ấy.. 

Năm 19 tuổi, đọc những trang cuối của truyện cứ sợ Ngạn sẽ yêu Trà Long mất. Ôi sợ vô cùng, nếu đến với nhau chắc chắn mình sẽ ko bao h đọc truyện của bác Ánh nữa, không bao giờ đọc nữa.. Nếu đến với nhau, là 1 cuộc tình ngang trái vô cùng và năm 19 tuổi, mình ko chấp nhận ngang trái đó.. 

Năm 19 tuổi, gấp lại cuốn truyện là lá thư yêu thương Ngạn gửi Trà Long rồi rời làng đi.. Một kết thúc mở trăn trở người đọc..

Năm 29 tuổi, tiếp tục một kết thúc mở ..nhưng mở trong mạch film đã đóng. Hình ảnh Hà Lan chạy theo tàu đủ để khán giả hiểu nàng đã có tình cảm và muốn níu giữ Ngạn lại sau gần 30 năm ko chấp nhận tình cảm ấy.. Nhưng mình thực sự không thik 1 cái kết như này. Hãy cứ để Hà Lan là 1 Hà Lan mắt biếc, thik chốn phồn hoa đô thị đi.. Hãy để Hà Lan kiên định với lựa chọn suốt 30 năm như vậy đi.. 

Năm 29 tuổi xem film bực mình ghia.. Trong đầu nghĩ cứ để 2 bạn trẻ đến với nhau đi, yêu được dăm hôm là chán ngay ý mà - vì 2 tính cách đối lập hoàn toàn nhau thế kia. Lão Ngạn có thể âm thầm chờ đợi cả 1/3 đời người nhưng chắc gì đã dùng được khoảng thời gian ấy để yêu phố thị như cô Hà Lan. Rồi cho2 bạn trẻ đến với nhau, cuộc sống xoay quanh cơm áo gạo tiền cho chú Ngạn lớn ra 1 tí đi, ôi hẳn 1 đứa trẻ to đùng bọc trong thân xác của lão trung niên 35 tuổi.


Năm 19 tuổi, thik những vần thơ Ngạn tặng Hà Lan
Năm 29 tuổi đã làm mẹ, sao mà ghét cảnh Hà Lan chối bỏ con đến thế. Ghét cô Hà Lan này, ghét quá thể. Một người đàn bà có thể bỏ chồng, bỏ gia đình nhưng con thì tuyệt đối không. Vì con lúc nào cũng là tất cả.

Năm 19 tuổi, đã thầm nghĩ  Cái gì không trọn vẹn nó sẽ làm cho người ta ám ảnh, bởi vì mỗi người chúng ta có bao giờ cũng có những mảnh ghép còn thiếu trong hành trình cuộc đời của mình..

Năm 29 tuổi, mới thấy cái mà Ngạn yêu sau này chưa hẳn là Hà Lan, mà là tất những gì đẹp nhất của ký ức qua đôi mắt của Hà Lan năm ấy. Sau này Hà Lan đâu còn như trước. Cái mà Ngạn ám ảnh mắc kẹt lại chính là ký ức tuổi thơ ở Đo Đo.. Bi kịch quá, ai cũng thay đổi - còn mỗi mình Ngạn bơ vơ.





Năm 19 tuổi, người bạn giới thiệu cuốn "Mắt Biếc" cho mình bị thất tình, bạn đến nhà mình ăn ngủ cả tuần. Rồi chúng mình đội mưa phóng lên Tôn Thất Tùng mua dăm ba thứ linh tinh bút sổ cute rẻ rẻ thôi, chúng mình sinh viên ko có nhiều tiền..
Năm 29 tuổi, người bạn ấy giờ đang ở đâu mình ko rõ nữa. Chỉ biết vẫn ở Việt Nam thế thôi.. Mình có 1 gia đình nhỏ, bạn độc thân xinh đẹp. Và mấy năm rồi chúng mình ko gặp nhau nữa..

Film có thêm nhân vật Hồng để tô điểm, đẩy khán giả lên cao trào của sự chờ đợi vô vọng gần 30 năm của Ngạn :D 




Ngạn vẫn thế, Hà Lan vẫn thế sau 10 năm trời..
Chỉ có mình là thay đổi, cách nhìn vào 1 câu chuyện cũng đã khác đi.. Mình vẫn giống ngày xưa ở cốt lõi, nhưng khác nhiều trong suy nghĩ rồi.. Ai rồi cũng khác, mọi sự thay đổi đều cần thiết để lớn lên, trưởng thành và phù hợp với cuộc sống này! 

"Mùa hè nào gặp gỡ. Mùa hè nào chia ly. Mùa hè nào hội ngộ. Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ. Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?”


"Yêu mến ơi,
Ở bên kia thời gian và khoảng cách
Khi nhớ tôi
Em có đợi mùa hè?"


Tuesday, December 10, 2019

LẢm nhảm 1 xút xút.

Nối tiếp cái bài htrc. Như mình đã dự đoán, có những ngày thật vui thì sẽ có những ngày thật tệ hại. Và đúng là như thế thật. Nối tiếp ngày 4/12 tuyệt vời là 1 ngày 9/12 thật là tệ hại thực sự :D
Nhưng như mình bảo rồi ýý, những gì chủ động sẽ dễ thở hơi. Và mình đón nhận đơn giản cực kỳ. chỉ 1 xíu buồn thôi, rồi lại thôi

Con ngta khi tức giận xấu thật nhỉ. Chỉ muốn nói cho hả cơn giận, mà ko muốn/không thik/ko cần nghe người khác giải thik. Khách hàng của mình cũng như thế. Chỉ đơn giản là mình muốn giải thik cho chị ý hiểu mấu chốt của vấn đề thôi. Nhưng chị ko muốn nghe. okie ạ, buồn vì chị đã bỏ qua 1 cơ hội để nhận ra cốt lõi của vấn đề.

Xong mình đi về, trong lòng trấn an phải bình tĩnh. Rồi tối mình ship hết cả váy cho 1 cô em đang cần váy đi chơi. Mình nhận ra mỗi khi mình tặng ai đó hoặc giúp đỡ ai đó điều gì mình rất vui. Vì vậy mình sẽ cố gắng cho đi niềm vui này để mình nhận lại được những niềm hạnh phúc

Hoạ từ miệng mà ra - nên mình sẽ bớt nói lại để cho nó đỡ thành nói linh tinh :D


Thursday, December 5, 2019

Hà Nội hiền ngủ trong nắng mùa đông

Dạo này thời tiết HN đẹp cực. lạnh mà lại có nắng nhé. Nắng mùa đông, lúc nào mình cũng thik :D Nhưng sẽ bị nẻ lắm, hanh mà. Ôi tự dưng nghĩ đến bọn trẻ con má phính, mùa đông nẻ đỏ ửng cả mặt vừa kute vừa thương vì là rát lắm đó :(

Mình có 1 ngày 4/12 cực kỳ tuyệt vời:
1. Mình nhận áo trơn màu đỏ, có cổ đúng như ý mình
2. Mình được nhận quà của Kiehl's vì mình review 3 đơn hàng. Tuyệt vời là cả 3 đơn hàng đều được quà :D Như kiểu lập 1 cú hat-trick ấy
3. Mình ăn ngô bung. ngô nếp màu tím đã làm gì rồi ý. mình sẽ cho lên bếp xào 1 chút, thêm chút bơ, mắm, hành lá :D ui ngon tuyệt cú mèo.
4. Inbox chị Hồng Diễm hỏi mua váy. được trả lời lun nè


Chợt nhớ, tháng 12 năm nào mình cũng nhận được 1 điều gì đó may mắn và đặc biệt. Mình thấy thật vui, vì thế quà chưa về đến tay. mình đã chia gần hết rồi =))
Nhưng sẽ có ngày thế này ngày thế khác, nên nếu 4/12 đã thật tuyệt vời - sẽ có 1 ngày nào đó ko vui hoặc muộn phiền bù lại. Vì cuộc đời này công bằng mà, nhưng ko sao, mình sẽ đón nhận tất cả ạ :D

À để mình kể cho nghe chuyện này
Quang Hải phát động tấn công tốt, nhưng sút pen ko hề tốt
Tiến Dũng phòng ngự ko chắc chắn - nhưng con nhà binh mà, tinh thần thép - bản lĩnh, vững vàng -> sút pen tốt
Công Phượng kỹ thuật tốt, dắt bóng tốt - nhưng dứt điểm ko tốt
Duy Mạnh cũng bình thường nhưng đanh đá, bảo vệ đồng đội =))

Ý mình là ở trong mỗi con người, ai cũng sẽ có điểm yếu điểm mạnh riêng - HLV Park là người phải nhìn rõ được điểm yếu -- mạnh của từng cá nhân, phải biết điều phối, đưa ra chiến thuật phù hợp nhất cho lối chơi của toàn đội ở từng trận bóng khác nhau. QH đang bị chấn thương, ông phải xoay đội hình khác, có con tốt khác :D Xong tự dưng mình nghĩ, ông thật giỏi và tài ba :D Mình thường hâm mô những ai biết dùng người :D

Mình còn hâm mộ những ai hoạt ngôn, giỏi ăn nói và khéo léo :D Các cụ bảo rồi - "mồm miệng đỡ chân tay" hihihi

Hết chuyện phiếm zồi. Mình có 1 cốc trà chanh con cá siêu to khổng lồ nè :D