Sáng nay mình tỉnh dậy với tin nhắn thông báo chồng của chị ở cty qua đời.. Mọi sự là đột ngột, mình đọc tn ấy mà choàng tỉnh, mình bủn rủn tay chân, mình sợ hãi, trong phút chốc mình còn ko tin, mình ko thể tả lại cái cảm giác lúc ấy..
Cuộc sống này là vô thường. Dù dặn lòng thế nhưng mỗi khi có tin gì đó ko vui, mình lại phải rất lâu sau mới lấy lại được cân bằng. Mình đến và rất muốn an ủi chị nhưng ko biết phải nói gì cả, biết nói gì đây khi nỗi đau là quá lớn, 1 vài câu thăm hỏi liệu có làm chị an lòng hơn hay càng khiến chị thêm tủi thân, day dứt... Chị bảo a đi đột ngột quá, anh chẳng nói gì với cả, giờ chị biết phải làm sao đây.. Khoảnh khắc ấy sao như có 1 vết cứa ngang tim, 1 nỗi buồn sâu thẳm dâng lên nghẹn ứ cổ họng, mình ko biết phải nói gì và cứ thế khóc..
Hôm nay là 25/4 - Cả công ty vẫn làm việc. Mình vẫn stress với những thay đổi chưa kịp bắt nhịp, cả nước vẫn nô nức hướng về 30.4 trang trí cờ hoa rợp trời.. Còn chị- với hình ảnh đồ tối màu nằm trên giường, đầu giường là ảnh cưới của anh chị - chị buồn với nỗi day dứt, ko thể gọi thành tên. ko thể viết thành lời, đâu dễ mà diễn tả được.. Rồi cuộc sống sau này của những đứa con, của chị nữa..
Cái cảm giác sẽ ko được gặp lại nữa, không bao giờ có thể gặp lại nữa nó đau đớn thực sự. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, ai cũng phải chùng lại. Kiếp sau có gặp lại, chắc gì đã là gia đình của nhau? chắc gì đã quen biết nhau? À mà chắc gì đã có kiếp sau...
Mình nhớ một tháng 3 nào đó khi biết tin 1 người bạn qua đời, khi đó mình buồn với nỗi day dứt rằng con gái bạn còn nhỏ quá..
Còn tháng 4 năm nay, mình buồn với chị, nỗi buồn của người ở lại..
Sau khi hết đám, mọi ng sẽ trở về với cuộc sống bình thường - còn lại chị với những vụn vỡ trong lòng không thể nào trở lại bình thường được...
Mình cầu mong sao mọi sum họp trên đời có thể là tròn vẹn, viên mãn...
0 comments:
Post a Comment