Tuesday, December 29, 2020

Mình viết gì hôm nay?

 Ừ nhỉ? Mình viết gì?

Tôm vừa trải qua 1 trận ốm tương tự năm ngoái, trvia năm nay đã nhẹ nhàng hơn và con cũng đã khỏi. Mình đi tìm vitamin tổng hợp bổ sung thêm cho bạn ý <3

"Lại hiện về những núi non xa

Trái táo hồng in dấu môi để lại

Mái tóc bồng của một thời con gái

Gió thổi tung trong màu nắng thông vàng"


Đoạn này trích trong  bài thơ " Ta lại hát như thời trai trẻ". Đọc thay hay nhỉ.

Mấy hnay xem lại Kimtan bão mạng 1 thời =)) ôi trái tim thíu nữ 18 đôi mươi hay 30 tuổi vẫn bị loạn nhịp bởi những điều cute như thế =)). mê quá bỏ cả ngủ trưa ngủ tối để xem. sáng ra mắt híp cay cả mắt huhuhu

Mấy nay thử mùi rắn trắng, Rouge 540, midnight rose. thử thêm cả mùi sexy 212 nhớ lại thời sinh viên nữa :D ôi thật là nhiều mùi thơm ghê.

À hqua mình lại bị 1 cú ngã xe nữa. 

Rồi mình chuyển dùng Tretinon. 

Rồi gì nữa nhỉ. chuẩn bị đón đợt lạnh


Thursday, December 17, 2020

MÌNH THIK GÌ?

 Chồng nhắn tin hỏi em thik gì? Sắp đến kỷ niệm ngày cưới

Ừ nhỉ, mình thik gì?

Mình cũng chẳng biết là mình thik gì nữa.. vì mình thik quá nhiều thứ mà những gì mình thik thì mình đều đã mua rồi, hoặc chồng cũng đã mua cho mình rồi.

Mình thik nến thơm, mình đã mua cũng nhiều nhiều nến thơm

Mình thik ốp điện thoại, tháng nào mình cũng mua ốp điện thoại

Mỹ phẩm? máy rửa mặt? nước hoa? quần áo? giày dép? túi xách? son? gì nữa nhỉ? con gái còn điều gì tất yếu? Mình đều đã có hết thứ mình thik rồi..

Máy rửa bát? robot hút bụi? máy hút bụi đệm? máy hút bụi cầm tay? tủ lạnh có ngăn đông mềm? bếp từ có chế độ xào? Chồng mua hết cả rồi..

Rồi mình chẳng biết mình thik gì nữa..

Mình thik bình an mãi như lúc này!

Bình thường và an yên!


Mình thik tối qua Tôm qua phòng mình ngủ nên 2 vợ chồng ko ôm nhau được, đến tối tỉnh giấc thấy tay chồng đã luồn qua cổ, để dưới gối của mình tự lúc nào.. tỉnh giấc lần sau lại thấy 1 bàn tay đang nắm tay mình.. Mình chỉ cần thế thôi.. yêu thật nhiều!

Monday, December 14, 2020

Tháng của yêu thương

 Mình nhớ từ hồi trẻ mình đã hơi hơi thik tháng 12 vì là tháng cuối năm, phần nữa vì sẽ lạnh lạnh, thik nhất vì có ngày giáng sinh. Giáng sinh - mình thik nghe nhạc, thik ngắm phố phường, decor trang trí tone màu ấm, thik cây thông to bling bling, thik màu đỏ ấm áp.. Tuổi trẻ chỉ nghĩ thế thôi là thik

Tháng 12 của mùa đông, chắc chắn sẽ có những đợt lạnh thật lạnh, rét thật rét. Hồi trẻ thik cứ lạnh lạnh là lãng mạn thik ghia hihi.. Tháng 12 của sau này có ngày ăn hỏi, ngày đám cưới, ngày mình về nhà chồng. Hôm nay nè 14/12 là ngày ăn hỏi của 5 năm trước.

Cũng như bao đôi trẻ khác thôi, chúng mình có 1 tuổi trẻ bên nhau bình dị mà nhẹ nhàng nhất. Thú thật, ban đầu mình nhận lời yêu vì mình thik có người yêu vào tháng 4 thôi =)) Nhưng sau rồi sự điềm đạm, chín chắn, bản lĩnh xử lý tình huống của chồng khiến mình chìm vào tình yêu đó từ từ, dần dần, rồi yêu thực sự :) 

Hồi đó nghèo ghê, bao nhiêu kỷ niệm vui thật vui. Đi ăn lẩu còn mua thêm thịt bò đi nhúng, đỡ phải gọi cho đỡ tốn tiền =)). rồi chồng đèo mình xa thật xa tít cầu Đuống để vào 1 xưởng quần áo gì đó mua cho rẻ (vì nghe bảo ở đó có áo đôi haha), xong rồi hồi đấy mình đi làm công ty xây dựng 3 tháng giả lương 1 lần, ôi trời.. rồi đi qua những khó khăn đó lúc nào ko hay nữa :D 

Mình chỉ nhớ dù hết tiền nhưng ko bao giờ để chồng phải đi vay ai cả. Rồi những lần cho vào túi chồng tờ 200k, tờ 500k - đàn ông con trai có tiền trong túi đi đâu có việc gì còn xoay sở, chủ động. Lần chồng nghỉ việc ở 3C, lần chồng chuyển công việc, lần chồng nghỉ việc.. ôi nhớ thật nhớ

Nhớ tận lúc mình lấy nhau, lấy là lấy thôi, chẳng có nhiều tiền để tổ chức. Tiền chụp ảnh cưới, tiền may vest,.. hồi đó mình chẳng mua gì cả, đến 1 đôi giày cũng ko mua, vì mình thấy cũng chẳng cần thiết hihi.. Xong rồi đám cưới, rồi về ở với nhau, rồi sống, rồi sinh con

Mình nhớ nhất dặn chồng sau này có lấy nhau cũng đừng bao giờ cãi nhau về tiền nhé, hết tiền mình cùng nhau xoay sở, đừng cãi nhau vì tiền mà bi kịch lắm.. Mình bảo chồng 2 đứa mình cùng cố gắng, từ từ rồi sẽ mua được hết, miễn là đừng ốm đau, có sức khoẻ có sức trẻ - còn điều gì ngần ngại?

Tháng 10 nào mình mua tặng chồng 1 máy Samsung note3. Rồi từ đó về sau, mỗi khi ra đời iphone nào mới chồng cũng đều mua cho mình. Hồi đấy nghĩ lại mình buồn cười nhờ, đúng kiểu mang tiền cho zai đó các bạn =)). Hồi đấy chúng mình còn cùng nhau đi mua vespa nữa, vui ghia :D 

Rồi đến tết làm ở cty xây dựng được nhận 3 tháng lương + 1 triệu tiền thưởng = 10tr tròn.. Đi dọc Quán Thánh mua áo da xanh cho chồng, mua túi đeo ipad ở Trần Duy Hưng, ăn bò bít tết ở Hoè Nhai, mua giày ở Kim Giang bờ sông.. Mình quên mất mua gì cho mình rồi, chỉ nhớ năm đấy đi sắm tết vui ơi là vui - và là 1 trong những cái tết mình nhớ nhất <3 

Sau này sinh con, chồng nghỉ việc ở công ty, làm được và kiếm được, cuộc sống đỡ vất vả, qua cái thời chạy ăn từng tháng.. 

Rồi mình nhớ những tối mùa đông hoặc sáng sớm mai trời lạnh ở nhà cũ, tiếng gõ bàn phím lạch xạch, tiếng hắt xì, tiếng xì mũi của chồng. Viên thuốc chống viêm màu trắng ở vỉ thuốc màu xanh nhạt mà mua 2k/1 viên, chồng cứ uống mãi cái loại thuốc đấy..  Những cố gắng dài trong cả mùa đông, những tiếng chuông báo thức là bật dậy (cái này mình vẫn luôn ngưỡng mộ chồng, vì mình ko làm được như thế), ngồi máy ở chiếc ghế nhựa màu xanh, mãi về sau mới góp mua được cái ghế Tiến Phát có đệm :(, rồi mua cái bàn làm việc, mua cái ghế có đệm da chơi game về ngồi cho đỡ đau lưng.. nhớ thật nhớ..

Hồi sắp chuyển nhà, cái dáng người nho nhỏ chạy đi chạy lại giữa 2 nhà, mua cái này lắp cái kia.. mùa đông thì lạnh thiệt lạnh, mùi sơn thì độc, mùi keo bụi gỗ.. mùa đông năm ấy đủ thứ độc hại..

Rồi bằng những cố gắng ấy, chúng mình mua được nhà, mua được xe (mua đứt, ko trả góp). Thực ra phần lớn là chồng mình, chứ mình cũng ăn hại lắm, mình chẳng bao giờ làm được gì cho đời :D 

Mình và chồng là 2 thái cực khác hẳn nhau từ tính cách, suy nghĩ đến tất cả nhận định về mọi thứ trong cuộc sống này.. khác đến độ mình sẽ rất vui nếu có gì đó chúng mình giống nhau.

Mình tìm hiểu 100 thứ thì chồng mình chỉ: công việc, đồng hồ, ô tô và bóng đá :D 

Mình ngồi gõ những dài dòng này - còn chồng mình thì chưa chắc đã đọc đến dòng này =))

Nếu ko có người đàn ông này, sẽ ko có 1 mình hoạt bát tươi vui. Mình luôn trân trọng rất nhiều mỗi khi nghĩ đến :) 

Yêu thật nhiều 

Thursday, December 10, 2020

Một cuộc đời dài bao lâu?

 BẤT NGỜ - là những điều xảy đến trong cuộc sống không báo trước, chủ nhân đón nhận ở thế bị động - Mình định nghĩa bất ngờ là thế. Tương tự như bao điều xảy đến trong cuộc sống, bất ngờ cũng có buồn có vui, có nước mắt có nụ cười..

Hôm nay sinh nhật, bạn bí mật chuẩn bị 1 bữa tiệc,  1 món quà nhỏ - mình bất ngờ, hạnh phúc

Tình cảm phai nhạt từ lúc nào, một hôm ra phố bất ngờ gặp người yêu đèo 1 người khác - 1 bất ngờ đến thẫn thờ, khóc.

9/12/2020 - cả thế giới mạng bàng hoàng trước thông tin nghệ sĩ Chí Tài ra đi. Sinh thời, mình thực sự ko để ý và cũng ko thường xem, theo dõi hài chú đóng. Nhưng mình thấy chú ở những show ca nhạc "mây lang thang" ở Đà Lạt, nghe chú hát "nhỏ ơi" cảm động vô cùng.. Những năng lượng tích cực toả ra từ chú dành cho khán giả - đó là điều mọi người mãi nhớ về chú.. một người nghệ sĩ hết lòng với nghề, tận tuỵ tận tâm. Đây là bất ngờ buồn bã, ko ai muốn đón nhận nó.. 


Vài phút trước vẫn khoẻ mạnh, phút sau đã đi rồi.. bao nhiêu hoài bão, dự tính dự định, bao nhiêu suy nghĩ còn chưa sẻ chia, bao nhiêu cảm xúc yêu ghét buồn vui chưa kịp nói.. 

Hoặc như một người mắc ung thư, án tử treo lơ lửng trên đầu.. còn 1 năm để sống, còn 1 tháng, còn 1 ngày.. 

Cuộc sống vô thường, như 1 cuộc dạo chơi..  ai rồi cũng đi về miền cực lạc..


cuộc đời này, có thể ko nên đếm bằng số tuổi.. mà hãy đếm bằng những gì bạn đã làm được.. cho mình, cho đời..


Trước kia mình sợ những điều ko may xảy đến, mình luôn lo lắng.. nhưng sau rồi mình nghĩ hãy tập trung vào những điều mình có thể chủ động được thay vì lo lắng, sợ hãi.. 

Friday, December 4, 2020

Có anh trong đời! Với em - nơi ấy bình yên

 Nick yahoo mình dùng năm cấp 3 là "noiaybinhyen1717" 17 vì đây là con số mình thik. Và tâm hồn thơ mộng của thíu nữ 18 tuổi đã thik bình yên rồi :) Mình thik bình yên từ lúc nào ko biết, sau này lớn lên học đại học, ra trường, lấy chồng rồi sinh con.. Lúc nào mình cũng thik bình yên và an nhiên :) 




Ảnh chụp màn hình vài dòng tâm sự của mình của 8 năm trước - thời gian khủng hoảng ra trường, công việc - tình yêu - tiền bạc.. Hồi đấy tình yêu ko, công việc bấp bênh còn đi làm thêm đến 11-12h đêm mới về đến nhà, tiền thì chắc chắn là thiếu thốn rồi. Còn trả tiền nhà trọ mỗi 3 tháng 1 lần :( Những đêm đông rét buốt, những buổi tối các bạn đi chơi - mình từ chối hết để đi làm. Ôi ko nhớ mình đã trải qua những tháng ngày đó như thế nào, nhưng mình nhớ rõ tại thời điểm đấy mình thấy mọi thứ ok lắm. tức là khổ mà ko biết khổ nghĩa là sướng đó quý zị các bạn.. hiu hiu

Cái gì cũng có giá của nó!

Cái giá của tiền bạc, giàu có là sức khoẻ, thời gian. Cái giá của thảnh thơi là hời hợt

Giá của ấm êm bề ngoại là khổ sở nội tâm. Giá của sự bộc lộ mọi cảm xúc là bị lộ hết cả bí mật :P 

Không thể đòi hỏi 1 người chỉnh chu đến từng chi tiết mà thoáng tính. Cũng như ko thể yêu cầu 1 người thoải mái, phóng khoáng để ý tiểu tiết.

Mọi thứ trên cuộc đời này, đều có 2 mặt - đòi cả 2 mặt rồi người khác còn mặt nào hehe :D


Wednesday, December 2, 2020

CHUYỆN PHIẾM ĐẦU ĐÔNG

 Gõ cái tittle từ sáng mà giờ gần đến giờ tan làm mới gõ được nội dung các ông ạ :(

HN những ngày mùa đông lạnh dưới 20 độ, sắp giáng sinh.. và buồn nhất là Covid đang bùng trở lại từ HCM, 2h chiều nay nghe đâu cũng có bệnh nhân dương tính HN trong khu cách ly.. Thật buồn khi lần thứ 3 bùng dịch trở lại, lần này dập được chắc cũng phải đến tết :(


Hôm qua đi làm về, mình dừng xe mua khăn tắm cho chồng. Bà bán tất ngồi cạnh bà bán khăn thật xấu tính, cứ xúi mình kiểu " ôi, cô tiếc cho cháu quá, sao ko lên shopee mà mua cho rẻ. chúng mày thanh niên mà ko biết dùng mạng à? mua thế này á, đắt cả đống tiền. cô tiếc cho mày quá, bla bla" 

Hihi, thời buổi 1 mặt hàng có trăm loại cô ơi, cô lên shopee khăn 10k cũng có nhưng toàn sợi nilon sao cô dùng được? Nữa là sao cô xấu tính ghê, ai lại đi nói xấu đồng nghiệp ngồi cùng mình như thế cô ơi? nói xấu người khác thì mình có tăng được tí giá trị nào đâu ạ :D. Mình chỉ cười và bảo cháu cảm ơn cô ạ. Thế thôi, ko cần phải nói nhiều với người mà mình ko thik :)

Eo ơi tự dưng buổi sáng có bao nhiêu điều muốn viết, giờ nó bay đi đâu hết cả rồi ý. thôi chả viết nữa :( 


Wednesday, November 25, 2020

Vu vơ 1 chút

 Hê nhô thế giới nhỏ cụa tui, lại là tui đây, trong chương trình lảm nhảm lúc rảnh để bớt bớt cái miệng ở chốn công sở =))))

Tui đã có 1 tuần blackfriday mệt phờ râu, nhưng mà vui cực kỳ 😆😆Tuần blackfriday này làm mình nghĩ đến câu chuyện trồng ngô, cây ngô thụ phấn nhờ gió. Vì thế, người trồng ngô muốn có được 1 bắp ngô ngon, thì ko chỉ giống của mình gieo phải tốt, mà giống ngô ở các ruộng lân cận cũng phải tốt nữa :D Nó như công việc, nó như cuộc sống của mình vậy đó các bạn ^^. Làm sale thì doanh số là mục tiêu, nhưng các bạn ko làm sale nữa thì con số nó vô nghĩa lắm. Thứ các bạn còn lại là các mối quan hệ sau khi bạn tạm ngừng công việc đó, tạm ngừng cống hiến cho công ty đó. 

Cuộc đời này bạc bẽo lắm, nhưng có những mối quan hệ tốt thì thật tốt. Có những người cung số bạn bè ko tốt, nhưng ko có nghĩa cứ vin vào đó để rồi đối xử ko tốt với mọi người. Đại khái mình luôn có niềm tin vào luật nhân quả trong thế giới này 😍😍Nếu không phải lúc này từ người này, sẽ là lúc khác và đến từ 1 người khác.. hihihi

Ngày bé mình tham gia sinh hoạt hè, sẽ là cả 1 tháng tập múa và diễn 1 đêm là hết :D Mình vẫn nhớ cái cảm giác háo hức tập,  hào hứng vô cùng trước đêm diễn.. và cũng thật buồn khi mình lại nhớ luôn cả cảm giác hụt hẫng sau đêm diễn. Tức là vì mình đã quá háo hức vì thế nó chóng vánh quá nên mình hụt hẫng.. Có thể vì thế, mà sau đó mình làm gì cũng hời hợt :( Tất nhiên, mình ko vin vào cái cảm giác lúc thơ bé kia, nhưng đúng là có 1 phần vì nó.. 20 năm cuộc đời trôi qua trong cái sự hời hợt, không cố gắng, làng nhàng, bập bõm.. cũng ko ai biết mình thế nào, thậm chí tại thời điểm đó mình cũng ko  nhận ra luôn đó. Chỉ 1 vài năm gần đây, khi mình cố gắng để đạt được những cái khó khăn, mình ngẫm lại mới thấy hoang phí vô cùng, ôi ôi .. những cơn khóc tự nhủ phải học hoá giỏi lên, những hôm thức khuya học hình với mục tiêu vĩ đại của cuộc đời, những dòng chữ tự nhủ bản thân cố lên.. Mình quên luôn trong phút mốt hahaa.

Mà ko sao, cái gì cũng có 2 mặt của nó.. nên cái tính hay quên kia giúp mình trải qua những nỗi đau 1 cách nhẹ nhàng, bị hiểu nhầm, bị đặt điều, bị ko công nhận, bị đủ thứ nhưng mình chả thấy làm sao cả haha =)) Không phải mình ko bị gì đâu, mà chắc chắn là có thoáng suy nghĩ đã rất buồn nhưng mình quên luôn ý. Và vì mình cũng có quy tắc đặt ra cho bản thân mình: Ngoài chồng con, bố mẹ mình - không ai có thể làm mình buồn lâu được :D

Ngày bé đi sang đường bị đâm phát thành sẹo ở chân, mãi đến giờ đi bộ sang đường vẫn sợ

Htrc bị công an bắt chỗ cầu vượt Cầu Giấy, giờ sáng sáng đi làm mỗi lần đi qua toàn phải đưa mắt nhìn xa xem có chú áo vàng nào đứng ở đó ko. Thực ra chú có đứng thì cháu cũng vẫn phải đi qua thôi, có điều là cháu chuẩn bị tinh thần trước cho đỡ shock =)))))). À, tức là cũng đã có tiến bộ hơn - vì sau cái hôm bị bắt thì 1 tuần liền mình đi ở bờ sông bên kia đó quý zị =)). Mình nhát ghê haha

Chạy blackfriday mình nghe "chim sẻ và dâu tây" - vì bài đó có 1 đoạn khích lệ tinh thần của mình rất cao, thậm chí có hôm đeo tai nghe đi đường mình suýt chảy nước mắt


"không được đứng, không được dừng, mà phải chạy, chạy

Một ngày nào đó, ngày đẹp trời

Mình cùng bay, bay, bay"


Ôi, thế là mình chạy chạy chạy hâhhaa


Còn mấy nay mình đang nghe " tuyết rơi mùa hè" trong chuỗi see sing & share cụa anh Tứn đó quý zị =)) hay thiệt là hay nhaaaaa


Thôi lảm nhảm thế thôi, gõ mỏi tay thật hahaaa

Friday, November 13, 2020

BẠC

 Thực sự mình đã trải qua 2 ngày rất tồi tệ, tồi tệ hơn cả là ko ai hiểu mình và quan tâm đến việc mình nghĩ gì cả. Thực ra trước giờ vẫn thế thôi, có điều tự dưng ập đến cùng 1 lúc. Làm mình cũng buồn ghê hihi


Sáng nay mình đi làm nắng sớm, nắng xuyên qua tán cây - thế nào mà mình nhìn lại thấy màu bạc :D Màu bạc nhạt nhẽo chắc của bụi đường bay lên rồi, vì nắng đẹp thế kia mà cũng bị đổi màu bởi những thứ xấu xí là hạt bụi.. haizzz

Bạc cũng là danh từ để chỉ về kim loại làm trang sức  :D Mình cũng đang đeo nhẫn bạc nè các bạn ơi hihihi

Bạc nó cũng là tính từ để nói về lòng người, về màu sắc =)))))). 

Bạc bẽo, bạc phếch, bạc nhạc (thịt nạc mỡ lẫn lộn), bàng bạc 

Bạc điền, bạc thị, bạc nhược, bạc mệnh, bạc vị, 


Từ ngữ việt Nam phong phú ghê, và suy nghĩ của mình cũng phong phú ghê :D


Thực sự những gì mình cần, đôi khi chỉ là lắng nghe. Lắng nghe mình tâm sự, lắng nghe mình giãi bày, chỉ cần ở đấy lắng nghe thôi. ko cần làm gì cả. Vì mình biết phải làm gì với cuộc sống của mình mà :). Giống như việc hqua khi nghe tin thì mình thực sự shock, và tính của mình nghĩ mình phải cãi phăng bằng được.. nhưng khi được lắng nghe rồi, mình cảm thấy rất nhẹ nhõm và như ko có gì xảy ra :) 


Đôi khi, được lắng nghe cũng là 1 sự xa sỉ.

À, vừa search google thì được biết, được lắng nghe cũng là 1 trong những nhu cầu của con người. Kể cũng đúng, giờ mình mới phát hiện ra.

Mình muốn được người khác lắng nghe mình tâm sự lắm, nhưng mình méo thik chia sẻ cảm xúc cá nhân =)))))). Mình mâu thuẫn thì cũng vcđ ra nên đòi hỏi gì hahaa


Hà Nội những ngày bạc! :) 

Nghe nhạc của MCK hay ghê :D tone nam trầm: https://soundcloud.com/hoanglongnger/ngo-co-le-ft-l-a-k-e-prod-by-minhthai 


Tí nữa là mình sẽ vui ngay. 

Monday, November 2, 2020

THƠ NGUYỄN TRƯỜNG PHONG




Người về đây mà kể

tôi muốn nghe chuyện đời

từ phong ba dâu bể
từ một cánh hoa rơi;

Những lối quen đã lạ
một con đường sắp qua
xanh như mưa mùa hạ
trầm như chuyến ly xa...

Những đất bằng cỏ mọc
ngõ quen hoa bóng che
một kiếp đời ngang dọc
hoặc về trong chuyến xe

Người về đây mà kể
cho ta nghe được không?
có thể...lời kinh kệ
có thể...lời hư không!

Câu chuyện gì cũng được
yên bình hoặc bão dông
mắt buồn hay ráo hoảnh
chật hẹp hoặc mênh mông...

Mây vẫn bay cùng gió
chim vẫn rời mùa đông
ta vẫn ngồi ở đó
ta nhớ...một - cánh - đồng.

Người về đây mà kể
cho ta nghe chuyện người
cho ta nghe giọng hát
Ta thèm: một tiếng cười...

[Thơ&Pic: NTPhong]

Nắng sớm, đồi núi và kỷ niệm

 Ôi cái blog này gõ được tiêu đề từ 30/10. Nay 2/11 rồi mới có thời gian gõ nội dung... ta nói nó hay thiệt hay mà

Đợt này "yêu bếp" đang có cuộc thi "yêu nhất Việt Nam" - và thực sự đây là cuộc thi mà mình yêu nhất từ trước đến giờ trên facebook luôn đó mọi người ơi.. Vì với mình, món ăn ngon ko chỉ đơn giản là vừa miệng, nó ngon vì nó gắn với kỷ niệm - mà kỷ niệm thì mọi người biết rồi đó, đôi khi là 1 mùi hương, 1 cơn nắng, đôi khi chỉ đơn giản nhìn mưa, 1 cơn gió thoảng qua, 1 bông hoa đẹp, hoặc 1 giọng nói quen, 1 nụ cười thấy giống.. Ta nói lội chân vào vùng kỷ niệm thì nó miên man miên man ko lối ra là vì thế đó mà

Mình ấn tượng với 1 bài dự thi của bạn "Nguyễn Thị Ngoại" ở Bến Tre - dù thật sự mới đến Bến Tre có 1 lần à. Đến theo tour du lịch, cũng miệt vườn cây trái, chèo ghe trên sông rồi mắc võng đu đưa dưới tán cây mát rượi thôi, chớ chưa có ở lâu, mà cũng ko am hiểu về ẩm thực hay đời sống bà con ở đó.. Mà ta nói nó mê, 1 căn nhà gỗ cạnh bờ sông, tự làm tự ăn, tự kéo chài tự kho cá, có bạn chó con bé xinh làm bạn.. sáng sáng đi làm, chiều chiều ngồi mé sông ngắm thuyền, hoa lá rung rinh đàn gà nhẩn nhơ tìm sỏi đá.. Ôi chao là bình yên. Mà cái cách bạn viết caption ở từng ảnh vừa đáng yêu, sinh động lại buồn cười yêu quá là yêu cơ.. Mê quá yêu quá, add luôn facebook dù ko biết bạn là trai hay gái - con gì thì cũng là người, mà đáng yêu thì ta add. thế thôi hehe

Một bài dự thi nữa về thị trấn Dran gần Đà Lạt, thị trấn nhỏ bé chìm trong sương nối liền đến thành phố Đà Lạt. Thị trấn đặc trưng của vùng núi tây nguyên, có sương mù bảng lảng, có những cây hồng cao sai quả, có đồi quýt đồi cam, có người dân thật thà chân chất, có kỷ niệm của chủ top với giọng văn hút hồn.. đến mức mình lại cũng phải xin add luôn facebook. Mình vẫn ngưỡng mộ những ai có áng văn mượt mà như thế. Add facebook rồi mới biết chủ top cũng có những sở thik giống mình: thik hoa, thik viết, thik thơ Nguyễn Thiên Ngân, thik văn chị Nguyễn Ngọc Tư,.. Thị trấn Dran đấy làm mình nhớ đến xóm nghèo của mình ở VĐ5 Đặk Lăk quá thể.. đấy, đôi khi chỉ là sự đồng điệu tâm hồn dù chưa từng gặp. À, chủ top là nữ nhé, chớ mình ko có muốn đồng điệu tâm hồn với bạn khác giới nào ngoài chồng mình cả =))

Là cảm xúc khi mình được đọc "trái tim đàn bà", xem xong "người tình duyên ma", "kingsman", tìm được 1 vần thơ cùng nhịp, đọc được 1 tản văn như viết cho chính bản thân mình, mua được 1 cây son ưng ý, đặt được đúng vị cốc trà sữa mình yêu.. Những cảm xúc này thực sự nó bé với mọi người nhưng nó gây xúc động lớn với bản thân mình - 1 bà lão 30 tuổi với tâm hồn mãi mãi tuổi 16 =)). Chính vì vậy, khi vô tình đọc được 2 bài dự thi trên, mình đã vui vô cùng và dành cả buổi trưa lục tìm về cuộc thi, cũng như xem facebook chính chủ ^^.

Mình là người vì 1 câu hát mà thik cả bài nên là cảm xúc của mình nó như sóng biển ý =))))) lúc mà sóng thần ập đến thì ôi giời ơi =))


Thôi viết thế. Chào tháng 11 - tháng sinh nhật con trai <3 

Wednesday, October 28, 2020

CŨ KỸ VÀ YÊU THƯƠNG


Facebook có mục "kỷ niệm", wikimedia có mục "ngày này năm xưa", VTV3 có "ký ức vui vẻ", có "quán thanh xuân" có "bài hát đầu tiên" .. "yêu bếp" ở những post có bếp lửa, có chạn xưa cũ thì tuơng tác rất tốt.. bao nhiêu thanh niên bỏ phố về rừng.. Dường như càng phát triển, khi đến 1 lúc nào đó con người có xu hướng gợi nhớ về những điều đã cũ, về những điều đã qua.. những thứ gọi là " kỷ niệm" thật lúc nào cũng đẹp và mơ hồ :) Có khi ngồi ngẩn ngơ tự thốt lên " Nhớ quá đi thôi.. "

Mình cũng từng có một căn nhà với sân rộng ơi là rộng, vườn đầy hoa quả rồi có ao bố thả đầy cá, có cả ruộng nữa nhé :) Sân rộng phơi cafe khi đến vụ, vườn trồng đầy rau, cây na trước sân có con sâu to đùng, cây hoa sứ mỗi năm cong 1 khúc, con dốc từ đường xuống có 2 hàng chè xanh mướt, trên cổng là 2 cây dừa lửa quả bé tí nhưng đầy nước, có cả cùi hơi bị xịn luôn.. hàng rào thép có giàn đậu ván cứ đến mùa tự động lên chao ôi là nhiều quả. Có đợt bố còn trồng cả dứa, đầy gai và tất nhiên, bố trồng cây nào cũng đầy quả :)

Ký ức về mảnh đất cao nguyên nắng gió với tuổi thơ thật đẹp. Nhưng mình vẫn luôn tin trong gia đình mình, gười nhớ Đăk Lăk nhất chắc là mẹ. 

Mỗi con người có tuổi thơ, có tuổi trẻ, có tuổi làm mẹ, có tuổi trung niên rồi cao niên.. Mỗi chặng đường đều thật đáng nhớ, và nhớ nhất là gì thì tuỳ theo từng cảm xúc mỗi người thôi.. Mình nhớ hết những gì đã qua vì bản tính hay hoài niệm, và trí nhớ của bản thân hơi lạ - những gì đã qua từ rất lâu thì nhớ rõ - nhưng những gì vừa mới thì sao lại hay bị quên thế chứ :( 

Một chương trình truyền hình mình thik từ thời tuổi trẻ "thay lời muốn nói" có cô Quỳnh Hương dẫn truyện.. Sau rồi cô nghỉ, những chương trình sau đó mình chẳng thik xem nữa :( Thế rồi mình mới biết hoá ra mình thik là cái hồn, cái giọng, cái tình cảm và thần thái của cô MC chứ ko hẳn là những bài hát trong chuơng trình :( 

Những chương trình về chờ đợi, về xa cách vì chiến tranh, vì thay đổi nơi ở. Sự khó khăn khi liên lạc khi rời xa, vô tình đẩy những con người yêu nhau da diết xa nhau. 7 năm thanh xuân chờ đợi bặt tin, không thể đợi thêm được nữa - con gái có thì.. bước sang ngang, bỏ lại mối tình chôn sâu trong lòng .. huhuhu, còn gì buồn hơn khi không được lấy người mình yêu..

 20 ngày và 5 cơn bão - thực sự quá khủng khiếp với người dân miền Trung lúc này :( Cơn bão số 9 đang áp sát đất liền, mới chỉ áp sát mà bao nhiêu căn nhà đã bị tốc mái, con số thống kê 2 người chết.. thực sự thương vô cùng miền trung ơi..

Lảm nhảm thế thôi. Tôi đi kiếm tiền đây các ông ơi. bái baiiiii


Saturday, October 24, 2020

NHỚ HƯƠNG VƯỜN CŨ




***
Vườn nhà chồng cũ giờ chẳc bưởi đã đầy hoa
Chỉ sợ xác rụng kín lối xưa làm xót lòng người tóc trắng
Mẹ chồng hay hái nấu nước cho dâu gội đầu rồi ghì lấy hít hà khen tóc con thơm lắm
Mẹ sẽ để dành cả tháng giêng ấy phần con
***
Giờ xa
Chỉ đường này lối kia mà như cách biển ngăn non
Hoa bưởi thơm hương mẹ nhớ người dưng chắc lại trốn một mình cuối vườn mà khóc
Úp mặt vào tay thấy lòng như gió lùa qua rối bời bời đâu đây vạt tóc
Tháng giêng đem trả hết cho trời
***
Hoa ơi!
Thơm bao nhiêu hương mới qua hết một phận người
Người đi hết mấy đời hoa còn dang dở
Mẹ nấu nước cho khói lên hương để thỏa thuê cơn nhớ
Biết rồi thương đến tận những mùa sau
***
Chiều nay con buông tóc gội đầu
Bên vườn bưởi nhà lạ
Bật khóc gọi tên từng cánh hoa trắng rã
Rụng bơ vơ hun hút tháng giêng dài
***
Mẹ ơi lối cũ bước gầy
Con không về qua ngõ xưa mẹ đừng ra ngóng nữa
Mỗi lần hoa bưởi thơm tháng giêng tóc con lại rối đầy trời tan tác nhớ
Mang ơn mùi hương ấy con đi…

Wednesday, October 21, 2020

Chuyện lung tung

 Một ngày nắng ấm sau chuỗi ngày mưa bão não nề lê thê, mong trời nắng lên khô ráo để nước lũ miền trung rút bớt, để dân ta đỡ cực khổ cơ hàn. Đọc báo về những ngôi nhà, gia súc, hoa màu, con người ở vùng lũ mà thương quá là thương.. Có ai muốn bị khổ như thế :( 

Hqua là 20/10 ngày phụ nữ Việt Nam. Những ngày lễ được xem như 1 dịp để quan tâm nhau thôi, nó là cái cớ.. chứ đừng xem nó là 1 ngày phải quà cáp :D Mình thì luôn nghĩ yêu nhau quanh năm chứ riêng gì ngày lễ? và quan trọng nhất là khi có vấn đề xảy ra, khi cãi nhau khi giận dỗi.. chứ còn lúc bình thường thì ai chả mật ngọt yêu đương được.

Buồn nhất của ngày hqua là Mỳ tôm sốt. lâu lắm rồi gần 1 năm con mới lại sốt :( Mỗi lần con ốm là mình lại khó chịu vô cùng, mình ghét nhất là con bị ốm. Cái  cảm giác này mình ko thể quen được :( và mình ko hề muốn quen huhu. Chồng vừa nt bảo con sốt lên 39 độ, huhuhu.. trời ơi chỉ muốn đi về ngay tức khắc.. và ko muốn viết gì nữa luôn.. huhuhu 

Tuesday, October 13, 2020

Happy birthday




Dù đã lớn tuổi toan về già nhưng có 1 điều chưa thấy thay đổi - đó là mình vẫn thik lắm mỗi dịp sinh nhật đến. Vì thế tất nhiên rồi, những ngày sinh nhật của người mình yêu thương - sẽ rất háo hức vô cùng ạ 😍😍😍😍









Thursday, October 8, 2020

Hà Nội gió đầu mùa và những vết sẹo

 Ngày thứ 3 của đợt rét thứ mấy đó trong năm. Mọi nguời đã áo gió, áo phao đủ cả nhưng mình vẫn áo cộc tay phong phanh chưa lạnh lắm. Sáng đi chỉ cần 1 áo cộc tay + 1 áo chống nắng là okie nè

Hôm qua đứng rửa mặt, tự dưng mình lại nghĩ đến những vết sẹo trong cuộc đời.. Mình có nhiều sẹo lắm, mỗi vết sẹo gắn liền với 1 kỷ niệm.. 

Sẹo ở ngay cánh mũi to đùng nhưng mọi người ít nhìn thấy - hồi bé bố đi uống rượu bị say, ngồi đè lên màn, khung ảnh rơi xuống trúng mặt mình, mẹ bảo trong đêm tối nhưng thấy có có nước đầy mặt - bật đèn lên mới biết là máu. Chắc lúc đó mẹ mình đã hoảng sợ lắm nhỉ :( vì giờ nếu Mỳ Tôm có bị chảy máu thì mình sẽ hoảng lắm huhu. Sau đó xuống trạm xá, băng bó vết thương. rồi sau cũng hết. hihi

Vết sẹo ở bắp chân phải - tội chui rào thép gai sang nhà bà ngoại chơi. Cũng chả máu và rất đau ạ :(

Sẹo ở bắp chân phải - bị xe đâm cho 1 cú khi đi sang đường năm lớp 9. Đến giờ vẫn sợ sang đường là vì thế :(

Seo ở mu bàn tay phải - đi trong ngõ nhỏ gần trường HVNH đón bạn đến trường mình chơi. Ôi tuổi 18 ngây ngô, có được 1 cánh phượng mà ngỡ ôm trọn mùa hè, có 1 cơn gió mà tưởng có cả mùa đông =)))). Ngô nghê đến đáng thương nhưng ko sao. Tuổi trẻ mà, phải như thế hihihi

Sẹo ở ngón trỏ bàn tay trái. Hồi bé dùng dao tách vỏ mía, 1 cú chảy máu để đời =)))

Đầu gối ty tỷ vết sẹo vì ngày bé nghịch như con zai. 

Tất cả các vết sẹo có trên cơ thể mình mà mắt nhìn thấy được, đều mờ dần theo năm tháng theo quy chế tự đào thải da chết của con người :D.. Còn những vết sẹo mắt thường ko nhìn thấy được..  mới đáng là thứ để kể, nhưng mình ko thik kể đấy.. ờ ờ =)))))))





Monday, September 28, 2020

Khuya nay anh đi rồi

 Nếu có một bài hát nào đó khiến mình nhớ mẹ nhiều nhất, thì chắc chắn là bài hát này. Lạ lùng nhỉ, nhưng sự thật là thế

Mình nhớ về khoảng thời gian ở xa bố, gia đình tạm xa nhau vì tính chất công việc của bố ở những nơi xa xôi, vùng sâu xa của những nơi nghèo khổ nhất. 

Ngày mẹ và các con ở ĐL, bố làm việc ở Huế.. Chuyến xe màu đỏ đưa bố về dăm ba hôm rồi bố lại đi. Chuyến xe tờ mờ sáng, chuyến nghe ngay trong đêm, chuyến xe của cơm áo gạo tiền, chuyến xe của sự xa cách đằng đẵng hàng tháng trời.. 

Ngày còn nhỏ mình biết gì đâu, chỉ thấy bố về là mừng vì bố mang về rất nhiều thứ, có nhiều món ngon lắm, rồi bố về mua tủ lạnh, mua máy giặt - xóm nghèo đó, nhà mình có đầu tiên. Cảm thấy bố đi xa thật thích vì ko có bố quản lý, tha hồ chơi rồi thi thoảng bố về mình lại có nhiều thứ. Trẻ con thật ngô nghê, cái đáng yêu và những suy nghĩ con trẻ đó- sau này lớn rồi cẳng ai có thể còn nữa.

Mãi sau này có gia đình riêng, có chồng rồi mới biết,  bao nhiêu chuyến xe là từng ấy nhớ mong của nguời đàn bà xa chồng .. nỗi trống vắng xen lẫn hoài nghi lo sợ mơ hồ như bao nhiêu người đàn bà có chồng khác.. Sự cách xa là nguyên do của rất nhiều thứ.. Từng có rất rất nhiều gia đình đổ vỡ vì không ở cạnh nhau, vì  va chạm công việc, vì.. 1 tỷ thứ lý do nếu lòng nguội lạnh.

Mãi về sau này khi nghe mẹ kể lại mới thấu.. cái nắm tay về già của bố mẹ phải đánh đổi bằng biết bao giông bão tuổi trẻ. Sự hi sinh, nhún nhường chịu đựng, sự tha thứ, lòng tin dành cho nhau.. Đi qua cả một chặng đường dài thật dài, xa thật xa.. ngoảnh lại vẫn còn có nhau.. đó là hạnh phúc!

"Gió lành lạnh buồn ơi, khuya nay anh đi rồi.. "

Ánh đèn xe sẽ từ từ xa dần và tắt hẳn ko còn nhìn thấy nữa. 

Mẹ vào kéo cửa sắt nặng lòng khoá, ôm các con lại chìm vào giấc ngủ.. Ngày mai trời lại sáng lên, cuộc sống vẫn tiếp diễn.. Chỉ có nỗi nhớ mong len lỏi vào ngóc ngách tim can của mẹ - người phụ nữ tiếp tục  ngày dài xa chồng.. 



Wednesday, September 23, 2020

Sáng mùa thu đi làm




Hôm qua HN mưa kèm không khí lạnh tràn về, rời công ty từ 5h mà đến tận 6h15' mới về được nhà. TẮC ĐƯỜNG - kinh khủng khiếp. 

 Mình lóng ngóng giữa đoạn cầu Định Công vì mãi ko sang được đường, ko có xe nào chịu nhường :(  cạnh là chiếc xe wave có 2 thanh niên quay sang hỏi "em sang đường à", rồi anh với chân lùi xe lại giữa trời mưa, ôi cảm động kinh khủng, chỉ biết nói cảm ơn 2 lần + cúi đầu 1 chút rồi đi qua vội. Rất cảm ơn 2 anh ạ, khi gõ lại những dòng này vẫn thấy muốn cảm ơn ạ


Sáng nay đi làm ăn bún bò huế ở NNV, xe lên ok mà xe xuống khó ghê huhu.. suýt đổ xe, với sang nhờ 1 ban nam  đỡ. Bạn nam đi cùng người yêu, bảo mình "xe gầm thấp đừng cố xuống thế này".. ok ok đồng ý =)). Bạn hỗ trợ mình dắt xe xuống rồi quay sang vuốt tóc bạn gái hỏi em ăn gì. Ôi trời thu se lạnh, cái vuốt tóc tình yêu của đôi trẻ làm ấm lòng bà già này quá 2 em ơi <3 Chúc 2 em yêu nhau thật hạnh phúc và bền lâuuuuu 😍😍



Tuesday, September 22, 2020

Có điều gì sao chẳng nói nói cùng anh

 Hỗn độn, vụn vỡ, len lỏi vào ngóc ngách chực làm mình ngã quỵ. Có những ngày trời âm u xám xịt, nặng trĩu lòng vì ngổn ngang suy nghĩ.. Dài thật dài, buồn thật buồn, xa thật xa..

Chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, chẳng biết bày tỏ thế nào.. Phàm là con người, ai chẳng có lúc buồn như thế..

Cắm một bình hoa thật đẹp, nấu một món ăn thật ngon, nghe con ê a kể chuyện, skincare gì nữa? ôi chẳng thể nghĩ được gì nữa. Vì lòng buồn hắt buồn hiu, buồn như nồi chè bị thiu, buồn như người con gái tuổi trăng tròn ko được rủ đi chơi..



Ngày 4.8.2012.

Như pix này, thế thôi.

Sau này về già, có thể mình sẽ nhớ khoảng time khủng hoảng này nhất.
..

Cố lên, qua hết thôi .. hihi


Rảnh lục lại fb, thấy mình có 1 bức ảnh với caption này. Ôi 22 tuổi và 1 khẳng định ngốc ngếch thực sự.. vì giờ mình quên cmn khủng hoảng gì rồi =)).

30 tuổi nhìn lại, sẽ thấy mỗi giai đoạn là 1 khủng hoảng nhất định.. cuộc đời con người suy cho cùng là những khủng hoảng nối tiếp nhau, chưa qua hết cơn khủng hoảng này sẽ có 1 cơn khác ập đến.. hihi


Đây là chốn viết lung tung của mình.. có ai mò vào đây đọc ko nhỉ? Lên tiếng 1 câu cho vui nhé các bạn =))

Friday, September 18, 2020

Mỗi ngày trôi..

 Điều thứ 2 trong 4 quy tắc tâm linh của người Ấn Độ "Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điều nên xảy ra" mình nằm lòng và áp dụng với những khi gặp chuyện buồn, chuyện ko vui, chuyện tụt mood. Hôm nay - mình mất tiền.

Bão số 5 đổ bộ vào Huế, Quảng Bình. HN trời trước bão đẹp là thế, trong lành là thế, mùa thu là thế.. nhưng rồi cũng mưa rơi. Thời tiết cũng như đời người thôi, có hôm này hôm khác. Ko thể cứ mưa mãi hoặc nắng mãi - cũng như cuộc sống này ko thể cứ buồn mãi hoặc vui mãi. Vậy nên hãy cọi nhẹ mọi thứ đi. :) 

Đôi khi, cái bạn cần chỉ là sự im lặng - im lặng đã đồng nghĩa với sẻ chia rồi. Mình thường ngại kể về cả quá trình hoặc cả câu chuyện làm mình buồn. Do đó chẳng ai hiểu mình cả. Mình ngại trình bày vì mỗi lần trình bày như con dao cứa thêm vào nỗi buồn đó, rỉ máu..

Đại học năm nhất, năm 2 năm 3. mình có 1 gia đình nhỏ thường đi trà chanh, mỗi cuộc ngồi trà chanh là buôn chuyện trên trời dưới biển, vui đến độ mình ko muốn tàn cuộc về nhà 1 chút nào cả luôn.. Rồi cuộc vui qua mau, sau này cũng là trà chanh, cũng là gia đình nhỏ đó nhưng niềm vui ko còn nữa .. Đó là lần đầu tiên mình thấm thía "trong gặp gỡ đã có mầm li biệt" - nghĩa là cuộc sống này, ko gì là mãi mãi. Kể cả những mối quan hệ ngỡ từng rất thân quen, ngỡ như ruột thịt - rồi cũng sẽ phai mờ nếu lòng người ko thực sự hướng về nhau.. Ko sao cả, đó là quy luật cuộc sống.

Sáng nay mình đi sớm, đã ở bên này đường những vẫn cố lượn sang bên kia mua hạt dẻ ăn. có điều quán đóng cửa. buồn hiu hắt hắt hiu 

Hnay Highland giảm giá 40% nè. 

Hnay mình được mua cho 1 cốc tào phớ

Hôm nay đến cty mình xịt nuôi cây cẩm nhung

Mỳ Tôm đã được bố mẹ chuyển sang lớp tiếng anh tăng cường.

À, mình đọc được 1 câu đại loại trong lòng thiếu thứ gì, ngta sẽ khoe thứ ấy. Kể cũng đúng, chị gái mình có chồng làm cho đủ mọi thứ, fb tuyệt nhiệt ko có gì nhắc về chồng cả =))))))). cũng có phần sai. nói chung vừa sai vừa đúng hahaaa.

Mình hết buồn rồi, à còn 1 chút thôi. Mình nen bớt nói lại.

Mình cũng bắt đầu thấy chán fb rồi. cuộc sống nên co cụm lại sẽ tốt hơn

Friday, September 11, 2020

Ngày tháng 9

 Sáng nay mình đi làm sớm, tự nhủ vòng qua Thái Thịnh mua cái bánh mỳ rồi nghĩ xem có nên ăn bún cá nữa ko. Cắt mạch suy nghĩ là chú csgt tuýt còi mời vào vì lỗi ko gương và cách phạt ngớ ngẩn kiểu lấy không tiền của mình ý ạ. Mình chán đến độ chẳng thèm xin nữa. Xong chán quá khỏi ăn bún gì hết. hihihi

Chỉ cần như thế thôi - mình biết ngày hnay ko mấy vui rồi. Nhưng mình vốn dĩ là 1 người lạc quan, đến điểm xuất phát có hơi bị lỗi vẫn cứ phải trọn vẹn 1 ngày thật vui nàoooo

Mình được giao đơn hàng là bình nước màu ngẫu nhiên - và giao đúng ngày ko mấy may mắn như hnay thì chắc chắn ko phải màu hồng rồi. hiu hiu ko sao. mình vẫn có thể căm hoa từ bình thuỷ tinh này mà, vốn dĩ mình đã rất may mắn mới mua được bình thuỷ tinh giá 1000đ đó sao 😍😍

Mình được mời uống PL nè

Mình đc ăn bún trộn nè

Mình có sách mới. 2 cuốn





Thursday, September 10, 2020

Thứ 5 là ngày giữa tuần :D

 Giao diện mới cả ở FB và blog. Mình dù cố gắng dùng cái cũ lâu nhất có thể nhưng hết hạn sử dụng rồi, bị ép dùng cái mới rồi.. cô gái thuỷ chung ơi :D


Bắt đầu 1 mối quan hệ là cái duyên, tiếp tục duy trì 1 mối quan hệ là nợ. Trong duyên có nợ, trong thành có bại, trong bắt đầu có kết thúc - nó là quy luật tất yếu, quy luật tự nhiên. Tất cả những gì phù hợp mới có thể duy trì và phát triển được. Xuân Diệu chẳng đã từng "Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt" đấy thôi :) 

Phàm là những gì tự nhiên, tốt nhất hãy để tự nhiên, đừng cố bẻ theo ý!


Tất cả các bài phỏng vấn mình từng đọc, hầu hết nữ giới đều trả lời khi giận dỗi thì anh ấy/chồng tôi sẽ chủ động làm lành trước. Dừng ở ý này 1 chút nhé, mình ko rõ nội tình thế nào nhưng chắc chắn đây là câu mà bất kỳ cô gái nào cũng muốn trả lời khi được hỏi. Lời xin lỗi, làm lành ko phải thể hiện bạn đã sai - mà nhiều khi nó thể hiện việc bạn xem trọng/coi trọng mối quan hệ đến đâu.  Thêm 1 chút nữa rằng người đàn ông ấy bao dung, rộng lượng, ko chấp nhặt, ko chấp vặt. Kiểu thế đó các bạn ơi hihi ^^

Monday, August 31, 2020

Hồng Mon coeur


Mon coeur trong tiếng Pháp , nghĩa Tiếng Việt là em yêu hay anh yêu!
Đây là giống hồng chùm, nụ  be bé xinh xinh tròn tròn đáng yêu vô cùng và thơm nữa!
Mình cắm bó hồng này vào thứ 7 giữa 2 trận ốm sốt phừng phừng.

"Khung trời nào mà chẳng có bão giông
Chỉ là, kẻ hay than vãn.. người thì không "










Bị ốm part II

Sau khi bị ốm Part I lên sóng, mình có những lạc quan ở những dòng cuối cùng. Thì chỉ hôm sau thôi, mình bắt đầu sốt.
Ngày thứ 1 mình vẫn cố gắng đi làm. nhưng ngày thứ 2 thì sập hẳn. Sốt cao 39.5 độ, người mỏi nhừ đau nhức, mình sập đúng nghĩa.
Lại tiếp tục 1 tuần nằm bẹp, lần này sốt cao quá, cộng thêm thời gian sốt ở tuần trước nữa - tính ra sốt 9 ngày liền, phải đi khám thôi 😪😪
Vào vinmec, bị sốt  cho đi hẳn thang máy riêng, xin mời sang khu vực riêng và khám ở phòng khám bệnh cho người nghi nhiễm Covid =)). 2 thằng nhìn nhau bấm bụng cười nhưng ko sao cả, đây là quy trình mà. Mình ko đi đâu ra khỏi HN, cũng ko tiếp xúc với người từ ĐN về, chỉ sốt ko ho nên cũng loại trừ, sau khi sàng lọc xong thì ung dung đi khám đc rồi :D

Kết quả máu cũng là 1 ẩn số với bác sỹ. Bác bảo nó hơi lạ lạ, nhưng bác vẫn tuyệt vời bác ơi, uống thuốc bác kê nên hnay cháu đã ngồi ở cty gõ được những dòng này rồi. có điều kháng sinh liều cao quá, uống vào người phê pha như trên mây, lâng lâng bay bay như vừa làm tí men ý bác ơi 😅😅😅


Những ngày khoẻ thiếu ngủ chỉ mong được ngủ. Ốm có cả ngày để ngủ cũng chán thật .. Vì cuộc đời công bằng phết, ngủ lắm vào ban ngày thì tối đến sẽ bị khó ngủ hahaa.

Những ngày khoẻ chỉ muốn có thời gian nằm dài trên giường lướt đt cho sướng.. Ốm mới thấy mắt nhức vch, tránh xa cái điện thoại càng xa càng tốt :(

Những ngày khoẻ thấy KH alo càm ràm, claim rồi chát ghét công việc ghê, sau KH cứ nhảy lên đầu tôi ngồi thế này.. Ốm mới nhớ cái cảm giác ngồi làm việc ở em bàn phím hồng, điện thoại dán te tua màu hồng nghe đủ các thể loại giọng của KH, mới biết lao động là vinh quang, kiếm tiền là hạnh phúc!

Những ngày khoẻ bon chen đường xá xa xôi tắc đường chiều đi chiều về tan làm đến mệt. ốm nằm bẹp mới thấy có sức khoẻ để mà đi được xe rồi tạt té chỗ này mua ít đậu ngon, chỗ kia mua ít món này món kia về làm cho cả nhà ăn - đó là hạnh phúc

Những ngày ốm chả có sức mà đứng bếp nấu ăn, cắm hoa cũng ko có hơi mà ngồi ngắm, đầu óc đau như búa bổ chả còn thơ thẩn linh tinh nữa.. Nằm bẹp 1 nơi nhìn trần nhà nghĩ mình có sức khoẻ là điều quan trọng nhất, giả như nằm luôn ở đây và ko biết ngoài kia thế nào.. đó thật là 1 sự kinh khủng khiếp..

Hơi buồn 1 chút nữa, lần này ốm dài ngày thành ra nghỉ nhiều -> ko làm ra tiền, xong đi khám tốn 1 đống tiền, mua thuốc 1 đống tiền khác, mua đồ ăn uống tẩm bổ lại 1 đống khác nữa.. Ôi cảm giác như tiền nó cứ bay vèo qua cửa sổ ý ạ.. Lâu thật lâu rồi 1 đứa ko thik tiền như mình mới cảm thấy được cái quan trọng của tiền, và ngẫm thấy bản thân thật ĂN HẠI.


Ốm có hoàng tử Mỳ Tôm mang hẳn tô salad to bằng lòng bàn tay mix từ hạt gỗ với cả lego mời mẹ ăn. Lấy đũa so so - mẹ ăn đi, đây là món rau mà mẹ thik đó =))

Tối sốt quá nằm bẹp bên phòng, con zai đi qua đòi mẹ nằng nặc, trèo lên giường vuốt má xong nằm nhìn mẹ mắt rơm rớm " mẹ ốm Tôm buồn lắm, Tôm lo lắm" .. Ốm nên được chàng đặc cách cho mẹ hẳn 1/2 suất xôi ăn sáng của chàng mà bình thường có xin gãy lưỡi chàng cũng ko cho =))))).
Ốm nên được làm công chúa để chàng bảo vệ, được làm siêu nhân hồng =))



Thứ 7, chủ nhật đỡ ốm.. thay bộ váy hoa xinh xinh, ông con zai đi ra thấy mẹ mặt hốt hoảng " Ôi mẹ xinh thế, con nhận ko ra con tưởng là công chúa" 😂😂😂
Đi công viên cùng chồng và con nhìn mọi ng đủ lứa tuổi chạy bộ. Mình chỉ đi bộ thôi, vì vẫn mệt.. Mỳ Tôm đi xe thăng bằng trước, bố Huy đi sau còn mẹ mệt quá cứ lững thững cuốc bộ sau cùng - thi thoảng bố quay lại hỏi có mệt ko =)). Ôi sao thấy mình giống cụ bà 60 tuổi chả có tí sức sống nào thế này :( huhu

Chốt lại trên thế gian này, mong thật nhiều sức khoẻ và bình an!
Ốm mới thấy quan trọng nhất là sức khoẻ.


Tuesday, August 25, 2020

Bị ốm

Có những buổi sáng dậy ngái ngủ, mình chỉ ước được ngủ thật lâu lâu nữa, ước gì được ngủ cả ngày cho bõ cơn buồn ngủ.. Và rồi mình được đáp lại điều ước bằng 1 cơn ốm ập đến..

Mọi thứ bình thường cho đến khi mình đi đổ rác, chân tay người mỏi nhừ.. Nghĩ lại sáng đi làm - chiều đi về đều dính mưa, bonus thêm 1 tuần dài người mệt nhoài thiếu ngủ, rồi thời tiết giao mùa đỏng đảnh.. a lê hấp - ốm nằm bẹp lép tử thứ 3 đến chủ nhật nè :D

Có 1 sự thật Ko hiểu vì sao :D và luôn là như thế, rằng là.. Mình ốm mình ko sợ bằng Tôm hoặc chồng ốm. Nên lúc nào có gì mình cũng lẩm nhẩm cầu xin hãy cứ để ốm thay chồng thay con :( nên dù nằm bẹp lép mình vẫn thấy rất vui vì con và chồng vẫn khoẻ hihi. Lạ ghia

Mình sẽ rất lâu mới hồi sức. chắc 1 tuần nữa mất :( nhưng ko sao. Rồi mình sẽ lại khoẻ, mình lại yêu đời cắm hoa hihihi.

Monday, August 17, 2020

Chuyện buồn.

Mình luôn động viên chồng mỗi khi có chuyện buồn/ko vừa ý vì bạn bè rằng: khi mình tốt với bạn A, không có nghĩa là bạn A phải có nghĩa vụ tốt lại với mình. Sẽ có bạn B nào đó tốt lại với mình ở 1 thời điểm khác, trong 1 chuyện khác, ở 1 không gian khác.

Mình cũng từng nghĩa như thế thật, và mình luôn nghĩ như thế vì mình là 1 người lạc quan. Và vì mình luôn có niềm tin người tốt sẽ được gặp những chuyện tốt đẹp.

Nhưng, khi chính bản thân  gặp chuyện ko tốt như thế - dù cố tình hay vô tình thì mình cũng là người bị tổn thương rồi. Mình buồn thật buồn -  là cảm giác của bản thân, ko ai có nghĩa vụ phải cảm thông với nỗi buồn ấy cũng như phải ve vuốt nỗi buồn ấy cả.

KH có thể chửi mình xơi xơi - mình méo thèm buồn, vì mình ko cho phép họ động đến cảm xúc của mình.
Người mua hàng/ người bán hàng/ người ngoài xã hội chửi mình - ok, mình chửi lại luôn. Mình chả bao giờ sợ chửi nhau dù giọng mình hơi yếu
Hàng xóm láng giềng thik nói gì thì nói, mình chả thèm quan tâm. Vì cơ bản cuộc sống của mình ko cho phép những người vớ vẩn le ve vào. Vì ngta có khen hay chê hoặc đặt điều thì mặc kệ người ta =)) Chả liên quan đến cuộc sống của mình.
Tựu chung là Mình đã/đang và tập chia tất cả làm 2 trường phái: Người mình yêu thương và tất cả những người còn lại.  Tương tự như thế: những thứ mình thik và những thứ còn lại.


Nhưng, người mình nghĩ là quan trọng, người mình yêu thương muốn che chở bao bọc vô tình hoặc cố tình làm tổn thương mình. Mình buồn quá.
Ôi cả thế giới ơi, có ai biết tôi đang buồn ko? 
Mà thôi

Thursday, August 13, 2020

"Em không là nàng thơ, anh cũng không còn là nhạc sỹ mộng mơ"





Hôm nay trên fb dậy sóng chuyện tình cô giáo công chúa và chàng trai diễn viên ft tuesday hoa rơi cửa phật - 1 phập 500
Xin phép ko phán xét chuyện đời tư của người khác. Nếu câu chuyện là đúng như sự thật, bản thân xin dành vài phút để xót xa vì 2 điều:


  1. Sự bất ổn trong cuộc sống, sóng gió ập đến 1 lúc. 1 người phụ nữ mất cả 3 con người quan trọng nhất: bố, con, chồng
  2.  Làm thằng đàn ông, cái hành động bỏ mặc vợ và mẹ ở viện trong lúc đau đớn nhất cả thể xác và tinh thần là ko thể chấp nhận - KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN.


Nhân tiện nói về vỡ tan, mình lại chia sẻ 1 chút cảm nhận của mình về chủ đề này nhé các bạn trẻ. Mình ngồi gõ vì nó ám ảnh mình (không hiểu lý do) chứ ko phải vì mình rảnh đâu. Mình đang bận ngập đầu ngập cổ đây.

"Người đâu còn nhớ người đâu
Thế gian buồn nhất là câu đã từng"

Let's startttt

1. Mình xin phép bắt đầu bằng cuộc hôn nhân bình thường nhưng kết thúc rình rang nhất VN (trong mắt mình) - chính là cuộc tan vỡ của cặp đôi cafe Trung Nguyên. anh Vũ chị Thảo.
Thuở hàn vi, anh chị yêu nhau bằng 1 tình yêu lý tưởng của tuổi trẻ. Bên nhau khi anh còn nghèo, 2 bàn tay trắng cùng hoài bão to lớn, cạnh nhau chung tay vun đắp sự nghiệp để đến khi đạt đến đỉnh cao .. Rồi cuộc chia tay xảy đến.
Tất nhiên - lại vẫn tất nhiên - mình ko là người trong cuộc, không biết cụ thể lý do.  Những điều nói trước tòa cũng chỉ là những thứ để cho người khác thấy, còn bên trong như thế nào, lòng đàn bà có tham lam, lòng đàn ông có hiểm trở ra sao... chỉ có người trong cuộc mới là người biết rõ nhất.
Và mọi cuộc ly hôn không có sai có đúng, chỉ có kết thúc và những thiệt thòi cho con trẻ - thế thôi :)

"Chẳng có cuộc ly hôn nào mà khiến cả 2 đều thấy hài lòng vì đơn giản cùng có mặt ở đây - tại toà -  đã là cả 1 sự đau lòng"

"Chúng mình thương nhau đâu mặc cả với đời
Tính toán so đo, lỗ lời chồng vợ
 Hai đứa mình không bán mua sao mà thua lỗ
 Chỉ còn lời là những đứa con thôi

Anh ơi, anh đi mua bán lời hay lỗ
Có tính đời em trong vốn anh...?".

2. "Khi bình yên, người ta thường quên những lời thề trong gió bão”

Mình nhớ 2017, ở fb mình - bạn bè rần rần chia sẻ quote này.. Cũng đúng thôi, tại thời điểm đó, Lâm Vinh Hải sẵn sàng ly dị Lý Phương Châu - người phụ nữ hơn mười năm giữ gìn chân ái gia đình và đứng sau lưng, xây dựng thành công với chồng.. để bước tới với một cô gái mới, bỏ lại một cuộc hôn nhân dang dở nặng những ân tình.

Tình yêu của họ từng kéo dài 11 năm..  11 năm thanh xuân, 11 năm tuổi trẻ sắc son, 11 năm không màng công danh sự nghiệp, 11 năm bất kể thâm tâm, 11 năm để vai kề má áp đợi người đàn ông cạnh bên khởi nghiệp, và chăm chút đến lúc thành công.. thì người anh ta chọn ở cạnh không phải là người phụ nữ năm nào.. Đứng giữa những ngọt ngào của một bóng hình mới, người ta quên thật nhanh những gì mình đã cùng người bạn đời gian khó vượt qua.   

Xin phép lại trích dẫn 1 câu nằm lòng mình.
"Lòng chung thuỷ của người phụ nữ được thử thách khi người đàn ông của cô ấy đang không có gì trong tay. Còn lòng chung thuỷ của đàn ông lại được thử thách khi anh ta đang có trong tay đầy đủ mọi thứ. "

Thói đời trớ trêu, bắt phụ nữ phải hi sinh trước khi hiểu được tấm chân tình của đối phương.. Có gì đền lại được tuổi thanh xuân cho cô gái ấy?

3. Chí Trung - Ngọc Huyền : 7 năm yêu nhau, 30 năm bên nhau - những tưởng là mãi mãi 
Xuất phát điểm của Chí Trung là 1 chàng trai với kinh tế chưa ổn định, trong khi đó Ngọc Huyền lại là một tiểu thư nhà giàu có.
Gia đình chị Huyền từng phản đối tình yêu này vì chê chàng trai nghèo. Suốt nhiều năm sau đó, anh chị sống trong căn nhà tập thể rộng 10m2 do cơ quan cấp. Anh cũng từng chia sẻ chị là con gái nhà giàu nhưng tần tảo, ko bao giờ than vãn chuyện tiền năm, chịko đóng phim để tập trung chăm sóc gia đình..

Lại là một câu chuyện lùi về phía sau làm hậu phương vững chắc để rồi 37 năm kết quả là sự chia ly.. 10 năm, 20 năm, 50 năm - những con số vô hồn ko nói lên điều gì cả.. Buồn thật nhiều, nhưng mình tin anh chị đã có những quãng thời gian không thể quên trong suốt cuộc đời này.. 
Phải rồi, làm sao có thể quên? 30 năm là 1/3 cuộc đời đó..

Hoài Lâm - Bảo Ngọc chặng đường yêu gập ghềnh 10 năm
Quang Huy - Phạm Quỳnh Anh bên nhau làm nên cả 1 đế chế V-pop

Một câu nói nổi tiếng trong bộ phim bộ phim điện ảnh Đài Loan "Chúng ta sau này" -  'Sau này chúng ta cái gì cũng có, nhưng lại không có chúng ta' 
Đời người nuối tiếc nhất là sau khi cùng nhau trải qua những ngày tháng cơ cực, lại không thể ở bên người mình yêu đi tiếp những ngày tháng tốt đẹp" 


Vẫn là mình của 10 năm trước khi lấy chữ "duyên" để làm lý do cho mọi sự vỡ tan ở từng mối quan hệ. Duyên ngắn quá, mình đi được cùng nhau từng nấy năm thôi.. Trả lại anh cho người mới, dành tặng em cho những điều tốt đẹp ở trước mắt!

Người ngoài nhìn vào có chút chia sẻ cảm xúc, nhưng mình tin từng nhân vật trong chính câu chuyện của mình sẽ ko tiếc nuối những tháng ngày tươi đẹp đã qua đó, vì đó là 1 phần cuộc sống, là 1 quyết định đúng đắn nhất tại thời điểm nguời ta yêu. Và mình luôn tin những chân thành sẽ được đền đáp thật tâm, hạnh phúc sẽ đến với người tốt!

Mỗi thời 1 khác, "vượng phu ích tử" là có thật - nhưng cuộc sống hiện đại thay đổi rồi,  không cho trọn vẹn nên thôi thì " mưa đến đâu mát mặt đến đấy"


Chốt lại 1 câu muôn đời đúng: KHÔNG VÌ MÌNH - TRỜI TRU ĐẤT DIỆT

À, mình đang nghe "Nàng thơ" nên xin phép trích 2 câu mình thik để làm tittle cho bài viết này :) mình cũng thấy nó hợp hợp.. Em ko còn là nàng thơ của anh nữa, và quỹ đạo của anh cũng đã chuyển hướng mới rồi! Thôi thì xin bình yên cho cả đôi :) cho toàn thế giới đang bị dịch Covid hành hạ huhu 


Trả em về với bình yên
Trả  em về với muộn phiền riêng em
Tình yêu không phải cái kem
Để ai cũng mút, cũng xem bình thường

Thơ con cóc by Thanh - 1 người luôn có lý tưởng tốt vào tình yêu và luôn yêu hết mình. Mong ông trời ko phụ lòng yêu của con huhuhu. 

Còn giờ, thì đi làm việc nào =))