Monday, August 17, 2020

Chuyện buồn.

Mình luôn động viên chồng mỗi khi có chuyện buồn/ko vừa ý vì bạn bè rằng: khi mình tốt với bạn A, không có nghĩa là bạn A phải có nghĩa vụ tốt lại với mình. Sẽ có bạn B nào đó tốt lại với mình ở 1 thời điểm khác, trong 1 chuyện khác, ở 1 không gian khác.

Mình cũng từng nghĩa như thế thật, và mình luôn nghĩ như thế vì mình là 1 người lạc quan. Và vì mình luôn có niềm tin người tốt sẽ được gặp những chuyện tốt đẹp.

Nhưng, khi chính bản thân  gặp chuyện ko tốt như thế - dù cố tình hay vô tình thì mình cũng là người bị tổn thương rồi. Mình buồn thật buồn -  là cảm giác của bản thân, ko ai có nghĩa vụ phải cảm thông với nỗi buồn ấy cũng như phải ve vuốt nỗi buồn ấy cả.

KH có thể chửi mình xơi xơi - mình méo thèm buồn, vì mình ko cho phép họ động đến cảm xúc của mình.
Người mua hàng/ người bán hàng/ người ngoài xã hội chửi mình - ok, mình chửi lại luôn. Mình chả bao giờ sợ chửi nhau dù giọng mình hơi yếu
Hàng xóm láng giềng thik nói gì thì nói, mình chả thèm quan tâm. Vì cơ bản cuộc sống của mình ko cho phép những người vớ vẩn le ve vào. Vì ngta có khen hay chê hoặc đặt điều thì mặc kệ người ta =)) Chả liên quan đến cuộc sống của mình.
Tựu chung là Mình đã/đang và tập chia tất cả làm 2 trường phái: Người mình yêu thương và tất cả những người còn lại.  Tương tự như thế: những thứ mình thik và những thứ còn lại.


Nhưng, người mình nghĩ là quan trọng, người mình yêu thương muốn che chở bao bọc vô tình hoặc cố tình làm tổn thương mình. Mình buồn quá.
Ôi cả thế giới ơi, có ai biết tôi đang buồn ko? 
Mà thôi

0 comments:

Post a Comment