Friday, May 27, 2022

My Liberation notes

 




Tittle chính là tên bộ phim mình đang xem chỉ mới đến tập 2..

Chỉ mới xem đến tập 2 thôi mà nỗi cô đơn ngập tràn trong film.. Buồn bã đến từng phân cảnh, kiệt quệ đến từng nghĩ suy, cô đơn đến từng bước chân.. Ga tàu, cây xanh, chuyến xe bus, bầu trời, quán bar.. Trời ơi, vì sao có thể cô đơn đến từng chi tiết đáng sợ như thế!

Xem đi, xem đi để thấy với tuổi trẻ thì nỗi cô đơn cũng đẹp đến thế nào..


2,3 hôm nay mình buồn, mình chán. Một phần do đến tháng, nhưng 1 phần cũng bởi ko hiểu vì sao.. Xem film này buồn quá


Nhưng nỗi buồn đấy đẹp lắm, nỗi cô đơn đấy đáng để sổ hữu lắm.. Như 1 viên ngọc quý của tuổi trẻ mà mỗi người cứ giữ khư khư trong lòng vậy!


Mình đọc lại 1 album cũ ở fb. Album của cô gái 21 tuổi ra trường không một điểm tựa trong tay. Tự dưng thấy nỗi buồn, nỗi cô đơn đấy đáng yêu quá..


Hoá ra tuổi trẻ, ai rồi cũng sẽ có lúc hoang mang như thế!

Tuesday, May 17, 2022

Năm ấy câu chuyện yêu lỡ làng

 Năm ấy câu chuyện yêu lỡ làng

Ta gọi người là mùa Thu để dịu từng kỷ niệm

Năm ấy - tuổi trẻ đời người thôi tìm kiếm
Trong một ngày theo chồng lên xe hoa.


Chàng trai, trên chuyến hành trình bỗng hôm nay nhớ nhà
Nghe tin dự báo ngày mai trời trở rét
Thành phố chỉ còn là cuộc lạc chân mỏi mệt
Vào tất bật đời, vào cả chuyến viễn du


Năm nay mùa Đông không có sương mù
Bên khu vườn hoang trong thành phố cây Khế rụng những chùm quả chín
Radio ta mở một bản nhạc ru đời mỏi mệt...
"Nhớ về tình người, buồn như con nước đã vơi..."


Mộng trăm năm xin trả lại mây trời
Tình yêu chỉ là chút day dứt còn trong thành phố cũ
Năm nay, bầy chim sẻ không phải ủ rũ bên từng góc tường bặt im cư ngụ
Cô gái của chàng trai hôm nào cũng đang hát ru nôi.

Có những điều không bao giờ anh kể

 Có những điều không bao giờ anh kể

Như mùa trăng đã vãng cuối khu vườn
Như ngày cũ một vài lần hò hẹn
Như em - là người đã từng rất thương
Và đôi lúc một mình qua lối cũ
Tiếng chân thưa mà ngỡ quá gần
Nghe như ở hôm qua vọng lại
Thấy mình lùi về trong khoảnh khắc phân vân
Có những điều đâu thể tìm ai kể
Như bản nhạc yên muốn chia sẻ...lại đừng
Như tiếng gió len ngoài khu vườn vắng
Chỉ sợ nói rồi...người vẫn dửng dưng.

Thơ Nguyễn Trường Phong

 Em sắp tan làm chưa?

hôm nay thành phố lạnh
đường đông, ngõ hẹp
muốn cùng em ngồi trong một quán yên
Anh lái xe qua con hẻm thoảng hương Ngọc Lan rất hiền
hàng cây vẫn xanh
và người người vẫn vội
giờ anh chỉ muốn mình làm gối
để cuối ngày yên nghe bản nhạc có em tựa đầu
Đừng nhắc về những chuyện biển dâu
mình ở đây, còn cuộc đời ngoài kia cứ bỏ sau cánh cửa
yêu thương không thể lần lữa
gáy sách đã nhàu phai và bình hoa rụng trên bàn
Em thích mèo, anh nuôi chó mình dắt chúng lang thang
đôi lúc bữa cơm muộn bên một giàn hoa nhỏ
đừng nhắc thêm về những ngày nắng gió
hãy ở lại đây - trong khoảnh khắc này!
Thương em theo cách của một người say
nghĩ gì cũng đều là thật
và dẫu cho ngày mai được - mất
thì ta vẫn có hôm nay!
Em sắp tan làm chưa? Mình đi trốn cuối ngày
hôm nay anh muốn có người ngồi sau xe và lòng vòng đây đó
trong thành phố nhỏ
mặc người ta vẫn cứ ồn ào
Nếu anh có nói "thương" em cũng không cần hỏi vì sao?