Wednesday, December 25, 2019

Cho Mắt Biếc



Năm 19 tuổi, đọc  Mắt Biếc và ôm mộng mơ có 1 chàng yêu mình lặng thầm như Ngạn, nghĩa là mình cứ đi thật xa thật xa - quay lại chàng trai ấy vẫn chờ đợi, sẵn sàng ở bên khi mình cần. Một tình yêu lặng thầm day dứt, đau lòng đến mức gấp truyện lại vẫn ngẩn ngơ, đến cả tuần sau mới thôi suy nghĩ, ám ảnh..

Năm 29 tuổi, xem film " Mắt Biếc" nghĩ thầm - sao cái lão Ngạn này gàn dở thế? Đồ cố chấp ko chịu lớn, mãi mãi ko chịu trưởng thành rồi mắc kẹt lại với tuổi thơ, với làng Đo Đo và với ánh mắt cô gái năm ấy.. 

Năm 19 tuổi, đọc những trang cuối của truyện cứ sợ Ngạn sẽ yêu Trà Long mất. Ôi sợ vô cùng, nếu đến với nhau chắc chắn mình sẽ ko bao h đọc truyện của bác Ánh nữa, không bao giờ đọc nữa.. Nếu đến với nhau, là 1 cuộc tình ngang trái vô cùng và năm 19 tuổi, mình ko chấp nhận ngang trái đó.. 

Năm 19 tuổi, gấp lại cuốn truyện là lá thư yêu thương Ngạn gửi Trà Long rồi rời làng đi.. Một kết thúc mở trăn trở người đọc..

Năm 29 tuổi, tiếp tục một kết thúc mở ..nhưng mở trong mạch film đã đóng. Hình ảnh Hà Lan chạy theo tàu đủ để khán giả hiểu nàng đã có tình cảm và muốn níu giữ Ngạn lại sau gần 30 năm ko chấp nhận tình cảm ấy.. Nhưng mình thực sự không thik 1 cái kết như này. Hãy cứ để Hà Lan là 1 Hà Lan mắt biếc, thik chốn phồn hoa đô thị đi.. Hãy để Hà Lan kiên định với lựa chọn suốt 30 năm như vậy đi.. 

Năm 29 tuổi xem film bực mình ghia.. Trong đầu nghĩ cứ để 2 bạn trẻ đến với nhau đi, yêu được dăm hôm là chán ngay ý mà - vì 2 tính cách đối lập hoàn toàn nhau thế kia. Lão Ngạn có thể âm thầm chờ đợi cả 1/3 đời người nhưng chắc gì đã dùng được khoảng thời gian ấy để yêu phố thị như cô Hà Lan. Rồi cho2 bạn trẻ đến với nhau, cuộc sống xoay quanh cơm áo gạo tiền cho chú Ngạn lớn ra 1 tí đi, ôi hẳn 1 đứa trẻ to đùng bọc trong thân xác của lão trung niên 35 tuổi.


Năm 19 tuổi, thik những vần thơ Ngạn tặng Hà Lan
Năm 29 tuổi đã làm mẹ, sao mà ghét cảnh Hà Lan chối bỏ con đến thế. Ghét cô Hà Lan này, ghét quá thể. Một người đàn bà có thể bỏ chồng, bỏ gia đình nhưng con thì tuyệt đối không. Vì con lúc nào cũng là tất cả.

Năm 19 tuổi, đã thầm nghĩ  Cái gì không trọn vẹn nó sẽ làm cho người ta ám ảnh, bởi vì mỗi người chúng ta có bao giờ cũng có những mảnh ghép còn thiếu trong hành trình cuộc đời của mình..

Năm 29 tuổi, mới thấy cái mà Ngạn yêu sau này chưa hẳn là Hà Lan, mà là tất những gì đẹp nhất của ký ức qua đôi mắt của Hà Lan năm ấy. Sau này Hà Lan đâu còn như trước. Cái mà Ngạn ám ảnh mắc kẹt lại chính là ký ức tuổi thơ ở Đo Đo.. Bi kịch quá, ai cũng thay đổi - còn mỗi mình Ngạn bơ vơ.





Năm 19 tuổi, người bạn giới thiệu cuốn "Mắt Biếc" cho mình bị thất tình, bạn đến nhà mình ăn ngủ cả tuần. Rồi chúng mình đội mưa phóng lên Tôn Thất Tùng mua dăm ba thứ linh tinh bút sổ cute rẻ rẻ thôi, chúng mình sinh viên ko có nhiều tiền..
Năm 29 tuổi, người bạn ấy giờ đang ở đâu mình ko rõ nữa. Chỉ biết vẫn ở Việt Nam thế thôi.. Mình có 1 gia đình nhỏ, bạn độc thân xinh đẹp. Và mấy năm rồi chúng mình ko gặp nhau nữa..

Film có thêm nhân vật Hồng để tô điểm, đẩy khán giả lên cao trào của sự chờ đợi vô vọng gần 30 năm của Ngạn :D 




Ngạn vẫn thế, Hà Lan vẫn thế sau 10 năm trời..
Chỉ có mình là thay đổi, cách nhìn vào 1 câu chuyện cũng đã khác đi.. Mình vẫn giống ngày xưa ở cốt lõi, nhưng khác nhiều trong suy nghĩ rồi.. Ai rồi cũng khác, mọi sự thay đổi đều cần thiết để lớn lên, trưởng thành và phù hợp với cuộc sống này! 

"Mùa hè nào gặp gỡ. Mùa hè nào chia ly. Mùa hè nào hội ngộ. Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ. Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?”


"Yêu mến ơi,
Ở bên kia thời gian và khoảng cách
Khi nhớ tôi
Em có đợi mùa hè?"


Tuesday, December 10, 2019

LẢm nhảm 1 xút xút.

Nối tiếp cái bài htrc. Như mình đã dự đoán, có những ngày thật vui thì sẽ có những ngày thật tệ hại. Và đúng là như thế thật. Nối tiếp ngày 4/12 tuyệt vời là 1 ngày 9/12 thật là tệ hại thực sự :D
Nhưng như mình bảo rồi ýý, những gì chủ động sẽ dễ thở hơi. Và mình đón nhận đơn giản cực kỳ. chỉ 1 xíu buồn thôi, rồi lại thôi

Con ngta khi tức giận xấu thật nhỉ. Chỉ muốn nói cho hả cơn giận, mà ko muốn/không thik/ko cần nghe người khác giải thik. Khách hàng của mình cũng như thế. Chỉ đơn giản là mình muốn giải thik cho chị ý hiểu mấu chốt của vấn đề thôi. Nhưng chị ko muốn nghe. okie ạ, buồn vì chị đã bỏ qua 1 cơ hội để nhận ra cốt lõi của vấn đề.

Xong mình đi về, trong lòng trấn an phải bình tĩnh. Rồi tối mình ship hết cả váy cho 1 cô em đang cần váy đi chơi. Mình nhận ra mỗi khi mình tặng ai đó hoặc giúp đỡ ai đó điều gì mình rất vui. Vì vậy mình sẽ cố gắng cho đi niềm vui này để mình nhận lại được những niềm hạnh phúc

Hoạ từ miệng mà ra - nên mình sẽ bớt nói lại để cho nó đỡ thành nói linh tinh :D


Thursday, December 5, 2019

Hà Nội hiền ngủ trong nắng mùa đông

Dạo này thời tiết HN đẹp cực. lạnh mà lại có nắng nhé. Nắng mùa đông, lúc nào mình cũng thik :D Nhưng sẽ bị nẻ lắm, hanh mà. Ôi tự dưng nghĩ đến bọn trẻ con má phính, mùa đông nẻ đỏ ửng cả mặt vừa kute vừa thương vì là rát lắm đó :(

Mình có 1 ngày 4/12 cực kỳ tuyệt vời:
1. Mình nhận áo trơn màu đỏ, có cổ đúng như ý mình
2. Mình được nhận quà của Kiehl's vì mình review 3 đơn hàng. Tuyệt vời là cả 3 đơn hàng đều được quà :D Như kiểu lập 1 cú hat-trick ấy
3. Mình ăn ngô bung. ngô nếp màu tím đã làm gì rồi ý. mình sẽ cho lên bếp xào 1 chút, thêm chút bơ, mắm, hành lá :D ui ngon tuyệt cú mèo.
4. Inbox chị Hồng Diễm hỏi mua váy. được trả lời lun nè


Chợt nhớ, tháng 12 năm nào mình cũng nhận được 1 điều gì đó may mắn và đặc biệt. Mình thấy thật vui, vì thế quà chưa về đến tay. mình đã chia gần hết rồi =))
Nhưng sẽ có ngày thế này ngày thế khác, nên nếu 4/12 đã thật tuyệt vời - sẽ có 1 ngày nào đó ko vui hoặc muộn phiền bù lại. Vì cuộc đời này công bằng mà, nhưng ko sao, mình sẽ đón nhận tất cả ạ :D

À để mình kể cho nghe chuyện này
Quang Hải phát động tấn công tốt, nhưng sút pen ko hề tốt
Tiến Dũng phòng ngự ko chắc chắn - nhưng con nhà binh mà, tinh thần thép - bản lĩnh, vững vàng -> sút pen tốt
Công Phượng kỹ thuật tốt, dắt bóng tốt - nhưng dứt điểm ko tốt
Duy Mạnh cũng bình thường nhưng đanh đá, bảo vệ đồng đội =))

Ý mình là ở trong mỗi con người, ai cũng sẽ có điểm yếu điểm mạnh riêng - HLV Park là người phải nhìn rõ được điểm yếu -- mạnh của từng cá nhân, phải biết điều phối, đưa ra chiến thuật phù hợp nhất cho lối chơi của toàn đội ở từng trận bóng khác nhau. QH đang bị chấn thương, ông phải xoay đội hình khác, có con tốt khác :D Xong tự dưng mình nghĩ, ông thật giỏi và tài ba :D Mình thường hâm mô những ai biết dùng người :D

Mình còn hâm mộ những ai hoạt ngôn, giỏi ăn nói và khéo léo :D Các cụ bảo rồi - "mồm miệng đỡ chân tay" hihihi

Hết chuyện phiếm zồi. Mình có 1 cốc trà chanh con cá siêu to khổng lồ nè :D


Monday, November 4, 2019

Bà ngoại




Vậy là bà đi thật rồi, sau gần 1 tuần bất động.. Ở thế giới khác ấy, mọi thứ sẽ ra sao bà nhỉ? Mọi thứ sẽ thật nhẹ nhàng, bình an với người tốt bà ạ. Con luôn tin là như thế..


Cả một tuổi thơ ở bên bà. Con nhớ cây cau trước sân, lá khoai môn to đùng cắt trộm để chơi đồ hàng, cây cau trơ trọi trước vườn thi thoảng rụng vài mo cau - bà làm quạt, bà nắm cơm. 2 cây đinh lăng ở lối bậc thềm đi lên nhà, giàn trầu không leo đầy mái.. cây ổi nhà bà thật to, thật ngọt, năm nào ra quả - mấy đứa cháu lại trèo lên cây ăn mãi ko hết ..

Bắp chân con giờ vẫn còn 2 vệt sẹo - tội chui hàng rào đi qua nhà bà. Cả buổi chiều hôm đấy chảy máu đau quá, con ngủ ở phản nhà bà, có cửa sổ nhỏ nhìn ra vườn cây xanh lá. Cây cà phê, khóm gừng, bụi nghệ.. con ngủ quên đến gần tối, chị Huệ xuống đèo con về.

Nhớ lần mẹ về quê, bố say rượu - qua nhà bà trốn, bà lại cho ăn món gà kho nghệ thật là ngon, món cá rán, món bánh nhãn.. Ôi nhiều thật nhiều..

Lớp 7 bố mẹ ở Huế, có mình con ở lại Đăk Lăk với bà. Ngày đi học, tối về có bà lên ngủ cùng. Tóc bà bạc trắng, bà hay đau lưng - bà gầy lắm. Nguời chỉ toàn xương là xương.. Năm con lớp 8 đã bằng cân bà - 38 kg .. bà ngày càng gầy. Nhưng bà đẹp lắm! ngày xưa bà nổi tiếng cả vùng vì xinh gái.

Lớn rồi con đi xa bà. Lâu thật lâu rồi con ko gặp bà. Lần cuối cùng là từ bao giờ bà nhỉ? Con cũng quên mất rồi.. Và hôm nay là mãi mãi, không bao giờ được gặp bà nữa!

Con người thật lạ, guồng quay cuộc sống cứ cuốn con theo mọi thứ. Nước mắt chảy xuôi, bà yêu mẹ nhất, mẹ yêu con nhất, con lại yêu cháu nhất.. Cả một vòng ruột thịt - trôi cuốn theo tất cả..

Bà đi rồi, ông buồn lắm. Con sợ quá, sao giống bài " hạ trắng"


Bà đi thật an yên, bà nhé!
Con luôn yêu bà - vô cùng!!




"Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàn cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42- 43 độ.
Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy hương thơm phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng. Tôi thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Ðến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức.
Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai.
Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên, khi ông cụ thức dậy hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời là mẹ sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn.
Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ trắng"."


Tuesday, September 10, 2019

MÙA THU GIẤU EM






Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế
Để cuối con đường anh kịp nhận ra em
Em ào tới chợt xôn xao lá đổ
Xóa nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm.

Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ
Và con đường lại xao xác gió heo may
Em hôn anh đắm say như gió
Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu.


Hôm nay mình nghe bài hát dịu dàng về mùa thu này - có thể là một mối tình gần kề đến cuối mùa thu, cuối con đường mới nhận ra nhau.. nhưng vẫn thật xôn xa, rưng rưng, đắm say và ngã vào nhau đến dịu dàng <3 span="">

Lãng mạn và thật đẹp <3 nbsp="" span="">

Mình nghe của Ngọc Anh - nổi tiếng với các ca khúc của Phú Quang - chất giọng trầm khàn, buồn nhưng đẹp đến nôn nao
Mình nghe của Tấn Minh - một cái nhìn mới, một tình yêu vừa chớm, bất diệt, mạnh mẽ
Mình nghe của Phương Anh - mình thik nhất - cảm giác một điều gì đó thật trong trẻo, bất ngờ nhưng cũng đầy hoài niệm hay dứt

Tựu chung là tình yêu, là sự tìm thấy nhau dù lâu thật lâu, dù là cuối con đường - thật đẹp và nên thơ 

Friday, September 6, 2019

Viết trên những chiều buồn

Sẽ thật buồn khi phố đã chẳng em
Tim thênh thang như buổi chiều chủ nhật
Mùa hạ buồn xếp mình trong căn gác
Thương ta một mình hồ Gươm nước lặng xanh

Tai như thể cỏ mọc đầy vắng lạnh
Thèm được nghe em nũng: “ứ ừ anh...”
Ta ngồi xuống một thảm cỏ xanh
Nghe cỏ hát về một thời chưa xa lắm

Hãy giùm ta tan nhoà dĩ vãng
Nỗi buồn là tất cả thuở tình yêu
Xanh rất cỏ và nhớ rất rêu
Những ngày nay là ngày xưa nấn ná

Vườn xưa những chiều nay trút lá
Một mình ta đứng ngó lại bóng ta
Mặt trời xuống chia cho mỗi căn nhà
Ánh đèn vàng gọi lời qua cửa sổ

Biết giấu vào đâu hai tay đầy nhớ
Những kẽ tay trơn vắng những ngón tay
Hãy trở về, nghe em! chiều độ lượng
Hoa cúc trái mùa vàng đến quắt quay

Chim sẻ lạc bầy giọng chấp chới bay
Cơn giông đã qua - chiều bơ vơ lại
Em sẽ về dẫu rồi đi xa mãi
Ta cũng bằng lòng như hoa cúc bao dung


*Hoàng Anh Tú*


Tuesday, September 3, 2019

Mùa thu ấy vẫn còn nguyên ở đó





Ta sẽ qua bao năm tháng rộng dài
Mùa thu đó vẫn còn nguyên ở đó
Sẽ đến lúc em không còn e sợ
Trước những gì sẽ tới trước tình anh

Ta sẽ qua bao cánh cửa nhọc nhằn
Qua lửa ấm của những mùa đông lạnh
Qua gió ngợp của những bờ sông nắng
Qua sóng bồi cát lở của buồn vui

Cát vô biên che phủ dấu chân người
Thành phố mới chắc ta không kịp tới
Trang giấy hết vầng trăng vừa khép lại
Hết nhà ga chỉ còn có con tàu

Mưa trên sông tóc trắng ở trên đầu
Anh sống hết bài thơ anh đã viết
Em thương ơi khi đó em biết hết
Điều anh không biết nói hôm nay

Ta ngoảnh đầu nhìn lại tháng năm dài
Mùa thu ấy vẫn còn nguyên ở đó.

LẠI BẮT ĐẦU







Lại bắt đầu từ những trang giấy trắng
Lại ngọn đèn, màu mực những câu thơ
Lại nhịp đập bắt đầu, tim rạo rực
Trước biết bao nao nức với mong chờ

Một con tàu chuyển bánh ngoài ga
Làn nước mới, trời xanh và mây trắng
Ngôn non mướt, bãi cát vàng đầy nắng
Như chưa hề có mùa lũ đi qua.

Như chưa hề có nỗi đau xưa
Lòng thanh thản trong tình yêu ngày mới.
Một quá khứ ra đi cùng gió thổi
Thời gian trôi, kí ức sẽ phai nhoà.

Những mùa sen, mùa phượng đã xa
Trên khắp nẻo lại bắt đầu mùa cúc
Rồi hoa đào lại tươi hồng nô nức
Như chưa hề biết đến tàn phai.

Tay trong tay tôi đã bên người
Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn
Vì mỗi sáng khi mặt trời hiển hiện
Là một ngày tôi lại bắt đầu yêu.

Tác giả: Xuân Quỳnh
11-1986

Nơi ấy




Ở nơi ấy có một đồi mua tím
Có con đường đất mịn mát chân đi
Ở nơi ấy có một rừng bưởi chín
Có người em bé nhỏ ngóng ta về.

Tia nắng hạ sáng bừng trên lá cọ
Chim chào mào ăn hạt dẻ mùa thu
Rơm khô ủ những quả hồng chín đỏ
Ngọn gió chiều, hoa sở trắng như mưa.

Ở nơi ấy, suối thành sông mùa lũ
Xuyên qua rừng, ngập ướt cả bờ lau
Đèn nhựa trám tinh mơ em nhóm lửa
Sương mịt mù trước cửa, thấy em đâu.

Gương mặt ấy, nụ cười bên lửa thắm
Quả doi rừng trong nón để phần nhau
Ở nơi ấy vị măng vầu chẳng đắng
Củ sắn lùi ống nứa vẫn thơm lâu.

Hoa chẳng sớm và trái không quá muộn
Xuân không nhanh và đông chẳng kéo dài
Mỗi khóm lá một hương rừng bí mật
Nắng dong vàng thung lũng tiếng ong bay.

Tôi đã đi bao đường xa tít tắp
Bao mùa đông mùa hạ đã trôi qua
Bao cửa bể, xóm thôn, thành phố rộng
Một vùng quê nơi ấy ngỡ phai nhoà.

Nếu em biết những gì tôi đã sống
Những buồn vui tôi đã có trong đời
Nếu em biết bây giờ tôi khác lắm
Buổi cùng em kiếm củi ven đồi?

Người ta bảo: cả em giờ cũng khác
Đã con bồng, con dắt, nhớ chi tôi...
Có sao đâu: trái mùa thu vẫn thắm
Mây mùa thu vẫn trắng những chân trời.

Nếu em biết rằng tôi, tôi vẫn nhớ
Vẫn là con suối lũ của rừng xưa
Con tu hú dưới lùm hoa chuối đỏ
Ngọn lửa hồng em ủ giữa chiều mưa?

Vẫn nguyên vẹn những hoa rừng thơ dại
Đã dạy tôi biết chia ngọt sẻ bùi
Vầng trăng lớn mọc lên từ phía ấy
Ngọn gió rừng vẫn thổi giữa hồn tôi.

1980

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Không Đề 03

Con bò gầy đói cỏ
Đi trên đồng mê man
Những pho tượng gỗ chùa Phùng
Thiêm thiếp dưới tầng lá mục
Còm cõi bà già chợ huyện
Khóc thời con gái thuốc lào say
Ông tiến sĩ giấy ngồi chắp tay
Ham rượu nên vua bỏ
Hia rách áo hồng ủ rũ
 
Em mua về cho anh
Khuôn tượng dân gian
Anh treo trên tường
Nhìn em mà thương
Đốt một tuần nhang
Lau bức sơn dầu lấm bụi
Cô Kiều đàn nguyệt tặng chàng Kim
Người hoạ sĩ nay giả điên
Mắt buồn ngơ ngác
Mặc áo mưa đi lang thang
Giấy vụn lông chim dính đầy tóc bạc
Tranh đẹp chẳng ai mua
Gác xép gió lùa
Hoạ sĩ già nằm dưới pho tượng cổ
Nghe trong đầu sóng vỗ
Tiếng trẻ con thì thào
Bàng hoàng thức dậy
Ôm phích nước hát nghêu ngao
“Người đẹp trong tranh chẳng có đâu
Mong gì kì ngộ…”
 
Em đừng thương anh nữa
Anh đi lủi thủi trên đường
Đánh mất lòng tin
Tìm về bếp lửa
Xem trẻ mục đồng
Múa trong tượng gỗ
Những đôi vợ chồng
Cởi áo cho nhau
 
Bài thơ không đề
Chép trên giấy bản
Em cần gì giếng lạnh
Tâm hồn anh cô quạnh dưới lòng sâu
Ngẩng lên biền biệt mây cao
Cuộc đời thăm thẳm
Tình anh như cỏ lau
Tìm nhau trên đất vắng
Nơi ấy em về mưa sẽ tạnh
Hoa cúc vàng nở trên cánh tay




Friday, August 30, 2019

VẾT HẠ



buổi trưa khô cong đợi tách làm đôi
áo mỏng đến mùa hè ngơ ngác ngó
con ve giật mình làm rơi chút đỏ
phượng giật mình rơi trúng đôi mươi

buổi trưa thả lên trời giấc mơ lung lơi
con nhện giăng tơ bắt gió
tóc em ngắn mùa hè nhiều điềm lạ
phố như là rón rén phía sau lưng

rực rỡ nụ cười hay tôi vừa kịp lâng lâng
con đường nắng thất tình in dấu dép
em lưu lại thêm một ngày tội nghiệp
buổi trưa khô cong đã hóa mưa dày



LỜI RU NĂM THÁNG





Ngủ ngoan em nhé, đừng buồn
Giấc mơ sẽ mở lá buồm thong dong
Anh ngồi uống cạn dòng sông
Lo em nhan sắc về không có đò!

Chòng chành một giấc mơ lo
Ngủ ngoan anh mượn lời thơ dỗ dành
À ơi... rồi vết thương lành
Trăm năm đá khóc lệ thành rong rêu

Ngoan nào, ngủ nhé tình yêu
Anh loay hoay tuổi che chiều gió em
Bế bồng nhan sắc qua đêm
Ngày ơi, đừng đọng buồn trên trán người


*Trương Nam Hương*

Wednesday, August 28, 2019

HT - Be pink :D

Mình của 2 tháng gần nhất:
1. Lập IG, post ảnh đồ ăn eatclean
2. Giảm 9kg
3. Tập thói quen suy nghĩ tích cực hơn. Mình là 1 đứa tiêu cực lắm nhưng hình như ko ai biết điều này :D
4. Gập bụng 4 set trước khi đi ngủ :D
5. Tập tành làm món ăn mới

Càng lớn càng thấy những ai hay cười nói vui vẻ là những ng dễ có những suy nghĩ buồn tận sâu thẳm bên trong :D.
Hạnh phúc là những ngày mình đi làm về, sẽ ghé qua chợ mua gì đó làm bữa tối cho chồng. Mình đứng bếp nấu nướng 1 chút, sau đó tập gym. Đi về sẽ tắm và chơi với Tôm. Sau đó sẽ ngủ :D
Sáng mai dậy sẽ tập 1 chút thể dục, ăn sáng nhè nhẹ, đi làm sơm sớm rồi vào công việc - Thực sự mình thấy hạnh phúc vì điều đó.
Mình vẫn muốn, và thực sự muốn những bình yên, nhẹ nhàng và an nhiên như thế. Mình ko hợp xô bồ, ko hợp bon chen, Mình muốn mọi thứ nhẹ nhàng như màu hồng mình thik, như cái lá vàng rơi vào chân vào đúng hôm mình mặc váy vàng, như bàn phím trắng- hồng gõ lạch xạch mà mình vẫn yêu hơn 1 năm qua, như laptop rose gold chồng thúi mua, hay vài cái ốp điện thoại hồng, bút kute màu hồng, túi đựng đồ linh tinh màu hồng .. cái kéo màu hồng, con dao rọc giấy, cả hộp đựng tài liệu màu hồng :P

Nhà mình xa công ty, đoạn Trường Chinh đang làm đường rất hay tắc. Lạ lắm, nếu hôm nào đoạn TC ko tắc thì LTT sẽ tắc, nếu ko phải LTT thì cầu Định Công sẽ tắc. Thật giống cuộc đời này lắm, sẽ có lúc này lúc khác. Quan trọng là thái độ và cách đối diện đúng ko? Ko thể nào mãi khó khăn trắc trở, cũng ko thể nào cứ mãi suôn sẻ được. Nhưng mình vẫn có thể lúc nào cũng yêu màu hồng mà :D hihi Nếu cứ vừa sống vừa sợ, thì sẽ buồn và căng thẳng lắm.. Nên mình sẽ thật vui vẻ, và đón nhận mọi thứ. Luôn nghĩ mọi thứ là vô thường - như thế sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Điều hoà lạnh quá, mình nghe "khúc mùa thu" - ôi như Thu thật thế này..


Mùa thu sắp đến rồi, mùa nhè nhàng nhứt năm á :D


P/s: Ui mình già rồi, post lên chữ bé quá. Phải edit để chỉnh lại cho chữ to lên =))





Saturday, May 4, 2019

Thơ ru Quỳnh ngủ

"Ngủ nhé Quỳnh ơi, mọi việc để anh làm
Anh rửa bát, dọn nhà, xếp lại những trang thơ Quỳnh viết dở
Cái tẩu, lọ hoa, mặt bàn tàn thuốc lá
Ngủ ngon Quỳnh ơi, gian phòng nhỏ như thuyền…".
(Trích bài thơ "Thơ ru Quỳnh ngủ" - Lưu Quang Vũ).


Friday, March 1, 2019

À ƠI, ĐỚN ĐAU (Tận cùng nhau)

Và mùa thu chẳng còn nguyên vẹn nữa
Chiếc lá rơi nghiêng úa cả tiếng thở dài
Con chim sẻ tha từng cọng cỏ
Đan ngút mắt rồi mà chưa tới ban mai.
Tôi như con sẻ nâu tồi tội
Hót đã khản giọng rồi
Những cọng cỏ không phải vòng nguyệt quế
Đan thế nào cũng thấy chơi vơi
Em- niềm tin của tôi
Mùa Thu chẳng thể vẹn nguyên
Như bao mùa thu trước
Cỏ xanh đã hoá lời nguyền
Tôi là con chim sẻ nâu
Tha từng cọng cỏ
Ngực xước những lời nguyền buồn đau
Đan mãi về 1 tình yêu đã vỡ
Với giọng hót khản đặc, buồn rầu
Và mùa Thu đã không còn nguyên vẹn nữa
Từng mảnh rời.
Rơi xuống.
Chỗ không nhau.
2008
Hoàng Anh Tú

Thursday, January 31, 2019

Mây Trắng của đời tôi





Những ngọn lửa vô hình chưa kịp có tên
Dòng nhựa trong cây, mùa xuân trong dòng nhựa
Cơn gió ẩn sau buồm, chân trời sau biển cả
Những nhịp cầu
Nối hạt cát với ngôi sao
Bánh ăn và giấc mộng
Đưa tôi tới những bến bờ chưa tới được
Vượt khỏi mình, tôi nhập với trăm phương.

Nói lời riêng mà thấu triệu tâm hồn
Sau đêm tối, một ban mai mới mẻ
Dẫu ngắn ngủi bừng tia chớp loé
Đủ cho anh nhìn thấy mặt em rồi.

Trên mái nhà, cao vút rừng cây
Trên rừng cây, những đám mây xô giạt
Trên ngày tháng, trên cả niềm cay đắng
Thơ tôi là mây trắng của đời tôi.

Những dòng thơ thao thức khôn nguôi
Những dòng thơ người viết cho người
Trên bãi bể thời gian, tôi viết tiếp
Những dòng thơ như móng tay day dứt
Trên vỏ dưa xanh thắm của mùa hè
Cho kẻ xa nhà mái lá chở che
Cho ngưng lại nhịp đồng hồ quên lãng
Sợi dây mỏng nối liền ta với bạn
Và ban mai trong mắt những con gà...

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Mưa




Em đứng bên anh nồng nàn mùa hạ
Chưa kịp lời tình tự
Trời đã oà cơn mưa
Vườn run lên trong nước mắt trẻ thơ.
Mắt em ướt nhoà sung sướng
Nước rửa sạch bụi đường trên trán
Tóc hoá thành dòng suối màu đen
Những chậu thau đồng lanh canh dưới hiên
Những mái tôn ào ào nước dội
Trẻ hò reo, xe bóp còi inh ỏi
Đường thành sông nước xiết trôi băng
Những cánh hoa kim phượng như những chiếc thuyền vàng.
Chở niềm vui đơn sơ, kỳ lạ
Mưa rộng dài xoá những nỗi lo riêng
- Thôi anh đừng nói với em anh đừng nói với em
Về hạnh phúc khó khăn về đường dài xa ngái
Đừng dò hỏi tương lai đừng đắn đo e ngại
Đừng thổ lộ yêu thương đừng nhắc chuyện xa xưa
Anh hãy nghe tiếng mưa tiếng mưa tiếng mưa
Trên những cánh đồng đất nâu tơi tả
Ướt đẫm cả tiếng cười ướt đẫm cả lưỡi cày cả hạt ngô mầm mạ...

Các tường nhà trong một sắc áo chung
Chùm vải sẽ sai quả mận sẽ hồng
Cửa kính ướt sẽ thành gương trong trẻo
Tất cả sẽ giản đơn, chân thành, dễ hiểu
Trên đất đai từng đau khổ của ta

Em đưa tay hứng những hàng mưa
Bàn tay như đài hoa như búp lá
- Thôi anh đừng nhìn em đừng nhìn em nữa
Em hiểu điều gì đã gắn bó đôi ta
Em hiểu điều gì... Ôi tiếng mưa tiếng mưa.

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Saturday, January 5, 2019

Mùa xuân 2019

Đợt này trời lạnh, đợt rét dã man nhất từ đầu mùa đông đến giờ. Mình thấy lạnh thật.

Chiều nay rảnh, mình nghe "Thay lời muốn nói" - vẫn là chương trình cùng mình đi qua cả thời thanh xuân, giọng của cô MC vẫn ngọt ngào và thấu cảm như vậy, từng tâm sự, từng câu chuyện, mỗi hoàn cảnh mỗi cuộc đời, sao có những lúc thấy gần gũi và đồng cảm đến vậy.
Mình nghe chương trình tháng 10 có tên "Tìm" .. Khách mời nhắc đến từ " vô thường" - dại thật, google vô thường là gì .. hoá ra là những điều không chắc chắn, không trường tồn, là đặc tính chung của vạn vật - thành, trụ, hoại không  .. Tức là đừng vui quá, cũng đừng buồn quá, mọi thứ là vô thường.

Linh hỏi sao lúc nào chị cũng có thể cười, chị chỉ cho em đi - mình lại cười. Mình cũng có lúc buồn mà, nhưng có vẻ như nỗi buồn của người lạc quan cũng sẽ khác, và những người hay quên như mình - nỗi buồn cũng sẽ nhẹ nhàng đi gấp bội phần. 

Dạo này làm nội thất nhà mới, cái dáng nhỏ gầy của chồng mình làm việc đến đêm muộn, sáng dậy sớm .. rồi chạy giữa nhà mới - nhà hiện tại, trời lạnh hắt xì .. mình thương quá. Thật có những điều chẳng thể nói hoặc diễn tả được, mà nói rồi thì cũng có xong được đâu?

"Ta yêu lắm. Ta yêu người đến nỗi…
Có vài điều đâu chỉ nói mà xong."


Mình viết vài dòng thế. sau này đọc lại cho vui. hihi