Tuesday, September 18, 2018

NHÀ CHẬT



Nhà chỉ có mấy mét vuông, sách vở xếp cạnh nồi
Nếu nằm mơ, em quờ tay là chạm vào thùng gạo
Ô tường nhỏ treo tranh và phơi áo
Ta chỉ có mấy thước vuông cho hạnh phúc của mình.

Nhà chật như khoang thuyền nhỏ hẹp giữa sông
Vừa căng buồm để đi, vừa nấu cơm để sống
Phải bỏ hết những gì không cần thiết
Ta chỉ có mấy thước vuông cho hành lý của mình.

Khoảng không gian của anh và em
Khi buồn là em không thể quay mặt đi nơi khác
Anh không giấu em một nghĩ lo nào được
Ta chỉ có mấy thước vuông để cùng khổ cùng vui.

Anh ngẩng lên là ở cạnh em rồi
Bạn thuyền ơi, ngoài kia chiều lộng gió
Bên cửa sổ của gian phòng nhỏ
Mắt em xanh thăm thẳm những chân trời.

Lưu Quang Vũ

Friday, August 17, 2018

Mùa nắng


Bốn mùa trái tim reo
Một chuyện tình dọc theo mùa nắng
Có người giản đơn như giấy trắng
Cũng có người đủ ngọt đắng đã qua
Mùa hạ đầu kí ức vẫn chưa xa
Những cơn mưa, những câu chuyện dài không dứt
Cái nắm tay xuyên màn đêm thao thức
Bao nhiêu buồn bực xen ấm ức xa xôi?
Hãy trân trọng những khoảnh khắc này thôi
Mặc buồn vui cứ chảy trôi zíc zắc
Có bài hát nào lại ngân hoài không tắt?
Có bức tranh nào tô mãi sắc lung linh?
Thôi,
Đưa nhau tới nơi chỉ có chúng mình
Rồi cất đi những chuyện tình đã cũ
Rồi quên đi nước mắt đêm không ngủ
Chỉ mang đủ những phút đắm say yêu
Để đất trời hòa với gió tiêu diêu
Để những nụ hôn thay cho điều muốn nói
Tình yêu dù mong manh mây khói
Ánh mắt này đủ trói trái tim nhau…
Dành tặng mùa yêu đầu tiên,  25/7/2016

Thursday, June 28, 2018

Có một QB bình yên đến lạ ..

Tỉnh giấc, kéo rèm, xe đang đi ngang dãy Trường Sơn Đông mình nhìn qua cửa sổ thấy trời xanh màu biển, rừng xanh màu lá..

Ngôi nhà ven đường này mình chụp rất tình cờ trong lúc vu vơ giơ điện thoại ngang cửa. Xe đi nhanh, thường vật thể sẽ nhoè trong ống kính của mình nhưng ngôi nhà này sau nét thế. 

Mình thích 1 ngôi nhà như thế. Mộc mạc, giản đơn, dựa lưng vào núi. Chăm thêm 1 đàn gà, trồng vài vườn rau nhỏ, nuôi thêm vài con chó và 1 con mèo, trồng thêm cây chuối, giàn hoa dâm bụt.. Mọi thứ cứ mộc mạc chân chất như con người miền Trung ở mảnh đất nắng gió ấy.

Có lẽ bởi mình sinh ở ĐL - vùng cao nguyên đất đỏ ba-zan chỉ 2 mùa mưa nắng. Xung quanh là núi rừng, là cây cà phê đến mùa hoa nở trắng xoá. là tiêu là điều, là những con suối, là những buổi chiều ngắm cầu vồng xa xa tưởng như mọc ở đỉnh núi, là mùi hơi  bốc lên khi cơn mưa vừa chạm đất..  Có lẽ thế mà mình yêu lắm những điều giản đơn, như ngôi nhà kia vậy

Bạn bên cạnh ngủ say, tay vẫn nắm chặt tay. Nhạc chạy đến bài hát dạo gần đây mình hay nghe nhất

"Trời vẫn còn xanh, như em còn anh! 
Chỉ như thế thôi em thấy yên lành"

Xe vẫn chạy đến điểm dừng tiếp theo .. Thi thoảng có những lúc trầm mặc mà yên bình quá, như chuỗi ngày dài vẫn nối tiếp nhau rớt rơi giữa quãng những buồn vui ở lại.. Đi qua những an nhiên sẽ tiếp nối  niềm vui từ những bình dị, giản đơn nhất..

Chỉ mong cuộc đời cho những an yên ở lại mãi cùng theo tháng năm..


Thursday, April 5, 2018

Em vẫn như ngày xưa.

Mình có 1 thói quen hễ cứ nghe bài nào là nghe đi nghe lại bao giờ chán thì thôi. Đến độ rất lâu sau đó khi nghe lại lần nữa, sẽ nhớ như in cảm xúc ngày xưa khi nghe, nhớ cả thời tiết, cả tâm trạng lúc đó của mình nữa..
Cả chiều cứ cuốn vào bài này. Mình nghe từ thời mình lớp 10.
Lớp 12, những ngày tháng 2, tháng 3 là những ngày nghe nhiều nhất.
Ra khỏi cửa nhà, lên bus xuống biển 1 mình, cắm tai phone nghe Trần Thu Hà hát.
Thời đấy cứ thấy nỗi buồn đẹp đến trong veo, đẹp đến độ cứ nâng niu như báu vật mà đâu biết nỗi buồn ấy so với cả 1 đời người chẳng là gì cả.
Biển chiều đầy sóng vỗ, có cát, biển mùa đông vắng người .. Nắng chiều nhẹ hắt chéo, viết chữ trên cát.. Cảm thấy 1 cô gái 16 đầy hoài bão, ước mơ viển vông, cuộc sống màu hồng ^^
Cái nỗi buồn mơ hồ, hoang hoải nhẹ nhàng nhưng cũng có lúc cuộn trào như sóng.. Buồn lắm lắm đấy nhưng chẳng biết buồn gì, lạ nhỉ..
Ôi nhớ cái mùi biển năm ấy thế. Nhớ cả mình của những ngày tháng ấy. Nhớ cái quần đen, cái áo len, cái túi Chelsea màu xanh xanh, điện thoại nokia đỏ trắng có cả 1 folder nhạc buồn, cái mũ nâu nâu, đôi dép lê có nơ trắng xinh xinh.. Nhớ thế nhỉ.


Mình của năm 27 tuổi vẫn hệt như thế.
Mình thik bài này 1 phần bởi tên bài hát, mình vẫn giống ngày xưa ..
Vẫn ngô nghê,nói nhiều, vẫn béo tròn, vẫn thik hoa thik thơ, vẫn lãng đãng mộng mơ, như ngày xưa ấy ..

Bài này mình thik Thái Trinh hát hơn. giọng mộc mạc, nhẹ nhàng hơn Trần Thu Hà. Thái Trinh hát như 1 cô gái dù lớn tuổi vẫn ngây thơ như ngày xưa.
TTH hát thì hoang hoải, mơ hồ, như 1 người từng trải. đi qua hết đắng cay cuộc đời vẫn nhớ về ngày xưa ..

Nghe bài này cứ muốn nhớ rõ về một lúc nào đó, một ngày nào đó mà mơ hồ quá.. ngỡ như nhớ tất cả nhưng lại ko nhớ gì..

Ai cách xa phai mờ nỗi nhớ 
Em vẫn như ngày xưa ..

https://mp3.zing.vn/bai-hat/Em-Van-Nhu-Ngay-Xua-Thai-Trinh/ZW6C88D0.html

Biển chiều đầy sóng vỗ 
Chúng ta hát ca vui như trẻ thơ 
Bao năm dưới mái trường mộng mơ 
Ta như con sóng nô đùa 

Biển chiều đầy sóng vỗ 
Giấc mơ đa xa bao giờ, bao giờ 
Ai cách xa xóa mờ nỗi nhớ 
Em vẫn như ngày xưa... 

Biển chiều đầy sóng vỗ 
Tóc em xoã bay mênh mang, biển xa 
Em đã đến bên tôi hồn nhiên 
Đôi chân giỡn sóng xô bờ 

Biển chiều đầy sóng vỗ 
Giấc mơ đã qua bao giờ ... bao giờ 
Bao cách xa xóa nhòa năm tháng 
Em có quên chiều xưa 

Bạn đừng quên nơi ấy 
Chúng ta sống bên nhau vui hồn nhiên 
Em trốn dưới bóng cây thần tiên 
Cho tôi ngơ ngác đi tìm 

Biển chiều đầy thương nhớ 
Giấc mơ đã qua bao giờ, bao giờ 
xa cách xa cánh buồm xanh thắm 
Ôi giấc mơ tuổi thơ 
Bao cách xa xóa nhòa năm tháng 
Em có quên chiều xưa 
Ai cách xa phai mờ nỗi nhớ 
Em vẫn như ngày xưa 
Biển chiều, biển chiều đầy sóng vỗ


Thursday, March 15, 2018

Bài Hát Ấy Vẫn Còn Là Dang Dở

Nắng đã tắt dần trên lá im
Chiều đã xẫm màu xanh trong mắt tối
Đường đã hết trước biển cao vời vợi
Tay đã buông khi vừa dứt cung đàn

Gió đã dừng nơi cuối chót không gian
Mưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳm
Người đã sống hết tận cùng năm tháng
Sau vô biên sẽ chỉ có vô biên

Anh vẫn chưa nói được cùng em
Bài hát ấy vẫn còn là dang dở
Chưa hiểu được mùi thơm của lá
Chưa nghe xong tiếng hót của chim rừng

Yêu thương hoài vẫn chưa đủ yêu thương
Ôi nếu phải tan thành bụi cát
Thành hư vô, không khí trời, không ánh sáng
Chỉ rỗng không, câm lặng, vô hình

Sẽ ở đâu, bài hát ấy của anh
Gương mặt của hôm nay ơi, em của những ngày đang sống?
Không thể ôm cả bầu trời lồng lộng
Nhưng có thể cầm một chùm quả trên tay

Có thể trồng thêm một bóng mát cho ngày
Không tới được một vì sao xa lắc
Nhưng có thể đến trong mùa cấy gặt
Làm thuyền trên sông, làm lúa trên đồng

Làm ngọn lửa hồng, làm tấm gương trong
Và nhận hết niềm vui trên cõi sống
Mũi kim nhỏ mà chiều mau tắt nắng
Có sao đâu: áo đẹp đã xong rồi

Phút cuối cùng tay vẫn ở trong tay
Ta đã có những ngày vui sướng nhất
Đã uống cả men nồng và rượu chát
Đã đi qua cùng tận của con đường

Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên:
Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.

*Lưu Quang Vũ

Monday, January 29, 2018

Hình ảnh đẹp u23 Việt Nam















Tuesday, January 2, 2018

GỬI HIỀN MÙA ĐÔNG





Có lẽ bởi lòng nhiều tan vỡ quá
Gặp em rồi tôi vẫn chẳng dám tin
Sớm mùa đông tôi ra phố tìm em
Vẫn không hiểu vì sao em đã đến
Tôi mong em từ ngày thơ xa lắc
Tôi tìm em trong bao trang sách đọc
Tôi đợi em trên mọi ngã ba đường
Tôi gọi em khản giọng những đêm sương
Tôi lầm lạc ngỡ em không có thực
Em thuở ấy nơi nào, em có biết
Sao ngày xưa ta chẳng đến cùng nhau
Phút bàng hoàng nhớ hết mọi buồn đau
Tôi khóc trên tay em lặng lẽ
Tôi sợ lắm, mùa đông sương buốt thế
Em có là mãi mãi để tôi yêu
***
Như hai kẻ lạc loài nay nhận ra nhau
Em chẳng kể về những ngày xa cách
Anh nhìn em đoán thầm trong đáy mắt
Thấy nghẹn ngào khát vọng của đời anh
Giờ khắp nơi những tấm gương trong
Đã vỡ vụn sau dập vùi bom đạn
Người con giai yêu em
Đã chết ngoài mặt trận
Thành phố nghèo mùa đông
Ai cũng bàn về chiến tranh chấm dứt
Điều cần nói cùng em chưa nói được
Lòng anh buồn như một đóa ca dao
Những tượng thần trên vách đổ lao đao
Đêm khuya lắm, chắc rằng em đã ngủ.
(Tặng Nguyễn Thị Hiền)