Friday, October 29, 2021

Lảm nhảm ngày mưa.

 20-25 tuổi là những lời mời đi đám cưới, đi sinh nhật.. 30 tuổi ko còn là những lời mời của những cuộc vui, mà là tin buồn khi bố của bạn này, mẹ của bạn kia qua đời.. Cuộc sống của chúng ta là những chuỗi sắp xếp cố định theo ý của ai đó mà ko phải của chính chúng ta..

Mình đi làm qua rất nhiều đèn xanh đỏ ở ngã tư lớn, bằng học thức cao siêu nào đó mà các kỹ sư, giáo sư cao cấp nghiên cứu, cài đặt thời gian cho đèn xanh đỏ một cách hợp lý nhất, để các luồng xe đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải ko bị tắc nghẽn, để giao thông thông suốt đảm bảo thời gian đi đường cho mọi người.. Nghe thì hợp lý thật, nhưng mình để ý rồi.. dù chỉn chu đến đâu thì cũng sẽ có 1 khoảng thời gian 1 vài giây nếu nhanh chân thì có thể vượt qua được cái ngã tư đấy dù chưa đến đèn xanh :D hehe. mình ko cổ xuý cho việc vượt đèn đỏ, mình chỉ để ý và phát hiện 1 điều ngẫu nhiên như thế thôi.. 

HN những ngày mưa sụt sùi. 

Tuesday, October 12, 2021

Sau cơn bão

 Hôm nay tiết trời HN đẹp thật, đẹp hanh hao mong manh muốn ôm vào lòng. Trời sau cơn bão, 1 phần đẹp hơn vì trước đó đã chịu đựng mưa dầm dề 2-3 ngày liên tiếp, mưa chán ốm hết cả người, sụt sùi ảm đạm.. Dù sao nắng vẫn thik hơn, vì vui tươi, vì màu sắc, và vì mình thik hơn.. thế thôi :) 

Sáng đi làm, mình nghĩ ra chuyện gì đó để viết mà tâm đắc lắm. Xong giờ mình lại quên mất rồi. Mình hay quên những điều lặt vặt thật. Cái hộp thuốc bảo mang gửi mà mãi ko mang, rồi cái hộp thuốc bổ mắt bảo mang đi uống hơn tuần rồi vẫn quên, mua thước kẻ cho Tôm học nữa, toàn cứ quên linh tinh thôi. 

Vẫn thường trực nỗi nhớ bố hàng ngày. Kiểu nhiều khi ngẩn ngơ nhớ bố, bố vẫn về trong giấc mơ con. Nhưng con tin bố đã siêu thoát đến một cõi khác. Ngày bố mất buồn đến lặng người, nỗi buồn tê tái. Con nhớ mãi chiều hôm đó trở về HN khi hết việc bố, con mua sách Phật của Osho, giở đại 1 trang đọc - là trang kể về sự mất mát khi có ng thân ra đi, con choàng tỉnh, chắc bố ko hề muốn con gái bố lại buồn như thế! 

Con dở lắm, làm cái gì cũng dở.

cũng dở..

cũng

dở




Wednesday, October 6, 2021

SỢ HÃI

 Lớp 9 mình bị đâm xe trong 1 lần sang đường. 15 năm rồi, vết sẹo ở bắp chân đã mờ nhưng vết sợ hãi trong mình thì vẫn còn nguyên đến mức mình vẫn rất rất sợ, phải đứng 1 lúc và hí thở thật sâu trong những lần phải đi bộ sang đường.

Tháng 5 nào mình bị bắt xe ở đoạn Cầu Giấy. Phải mất gần 1 tháng để mình có đủ dũng khí đi lại qua cung đường đó.

Hôm trời mưa trơn ướt, mình phóng xe lên vỉa hè để vào hàng ăn sáng. Bậc vỉa hè lát đá trời mưa trơn trượt - tất nhiên là mình ngã, chỉ xước nhẹ thôi, ko có bị làm sao cả.. Nhưng chỉ 1 lần như thế thôi, mà mình sợ mãi.. sợ đến tận bây giờ, ko dám leo vỉa nữa.. 

Thẳm sâu trong mỗi con người là những nỗi sợ vô hình gói gọn trong những ký ức chứa đầy mảnh xước. Phải rồi, từng trải qua thì mới hiểu được hết những cảm giác sợ hãi và mới biết sợ chứ.


Mình đang đọc lại 2 cuốn của Lu "sự đã rồi - anh ngồi anh hát" và " lấp kín một lặng im". Thời điểm mua 2 cuốn này, mình ko hẳn là thik nhưng giờ đọc lại sao thấy thik quá. Chợt nghĩ rằng hoàn cảnh sẽ tác động đến suy nghĩ, từ đó chi phối hành động.

Trong những cuốn thơ mình mua, có 2 tác giả Lê Ngọc và Nhược Lạc sống trong tình yêu nên thơ rất nhẹ nhàng, tình cảm và đầy chất thơ - ngược lại có lẽ chị TTM có 1 nội tâm sâu sắc đến độ đọc thơ mình cảm nhận thấy sự đau đớn trong từng câu chữ..