Wednesday, October 6, 2021

SỢ HÃI

 Lớp 9 mình bị đâm xe trong 1 lần sang đường. 15 năm rồi, vết sẹo ở bắp chân đã mờ nhưng vết sợ hãi trong mình thì vẫn còn nguyên đến mức mình vẫn rất rất sợ, phải đứng 1 lúc và hí thở thật sâu trong những lần phải đi bộ sang đường.

Tháng 5 nào mình bị bắt xe ở đoạn Cầu Giấy. Phải mất gần 1 tháng để mình có đủ dũng khí đi lại qua cung đường đó.

Hôm trời mưa trơn ướt, mình phóng xe lên vỉa hè để vào hàng ăn sáng. Bậc vỉa hè lát đá trời mưa trơn trượt - tất nhiên là mình ngã, chỉ xước nhẹ thôi, ko có bị làm sao cả.. Nhưng chỉ 1 lần như thế thôi, mà mình sợ mãi.. sợ đến tận bây giờ, ko dám leo vỉa nữa.. 

Thẳm sâu trong mỗi con người là những nỗi sợ vô hình gói gọn trong những ký ức chứa đầy mảnh xước. Phải rồi, từng trải qua thì mới hiểu được hết những cảm giác sợ hãi và mới biết sợ chứ.


Mình đang đọc lại 2 cuốn của Lu "sự đã rồi - anh ngồi anh hát" và " lấp kín một lặng im". Thời điểm mua 2 cuốn này, mình ko hẳn là thik nhưng giờ đọc lại sao thấy thik quá. Chợt nghĩ rằng hoàn cảnh sẽ tác động đến suy nghĩ, từ đó chi phối hành động.

Trong những cuốn thơ mình mua, có 2 tác giả Lê Ngọc và Nhược Lạc sống trong tình yêu nên thơ rất nhẹ nhàng, tình cảm và đầy chất thơ - ngược lại có lẽ chị TTM có 1 nội tâm sâu sắc đến độ đọc thơ mình cảm nhận thấy sự đau đớn trong từng câu chữ..

0 comments:

Post a Comment