Thursday, September 21, 2017

Em - tình yêu những năm đau xót và hy vọng

tặng Nguyễn Thị Hiền 

Em đi, phố ngày mưa 
suốt đường dài không nói 
cánh cửa chiều khép lại 
hoa đầm đìa mưa ướt chói trên cao 

ga ngổn ngang gạch đổ, những toa tàu 
như năm tháng nặng buồn em có nhớ 
ta đi giữa cỏ hoang và gỗ đá 
giữ trong lòng ngọn thác trắng trào sôi 

một tình yêu không biết nói cùng ai 
đến điên dại đến nghẹn ngào đau đớn 
mặt anh vỡ trong tấm gương thất vọng 
em ơi ngày ấy em đâu? 

hoa cúc xanh tuổi nhỏ chết từ lâu 
những hòm xiểng chất đầy khu phố chật 
những bãi rác những thùng xe cũ hỏng 
những bạn bè thơ trẻ đã già nua 

đêm chiến tranh thành phố tối âm u 
không đèn sáng lời ru không bếp lửa 
ghế công viên hoá bầy dã thú 
nằm im lìm dưới mặt trăng đen 

xác người trôi trên biển sóng xô tan 
huyệt bom tối ầm ào cơn gió hú 
ta đi suốt một đời đau khổ 
chân lỡ lầm bao ảo ảnh chờ mong 

anh vẫn nhen một ngọn lửa âm thầm 
hình bóng em chập chờn trong lửa ấy 
(ai trong đời chưa một lần mơ thấy 
không có quyền phán xét những câu thơ) 

sóng khát khao đập cửa đêm ngày 
nên chói chang đời anh, em tới 
mắt em mở với chân trời xa vợi 
nhưng hơi ấm anh cầm là ấm của bàn tay 

em bằng xương bằng thịt đây rồi 
anh đợi mãi, cuối cùng em đã đến 
hơi thở em từ lâu anh đã thuộc 
tóc em đây lời nói của em đây 

nhặt anh lên trong cỏ sắc đường dài 
như bóc một lá thư chưa kẻ nhận 
và thương mến có nghĩa là hy vọng 
anh tin đời theo nghĩa lứa đôi... 

con tàu nào mang gió ấy ra khơi 
chẳng hề có một ngày cập bến 
đích của nó luôn luôn là phía trước 
là chân trời mãi mãi ở trong em.

(29-03-1973) 

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Có một thời như thế




Có một thời vừa mới bước ra 
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa 
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ 
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi. 

Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia. 
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn 
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết 
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau. 

Có một thời ngay cả nỗi đau 
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi 
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại 
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh 

Và tình yêu không ai khác ngoài anh 
Người trai mới vài lần thoáng gặp 
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng 
Tôi đã cười đã khóc những không đâu 

Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu 
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt... 
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc 
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa 

Chi chút thời gian từng phút từng giờ 
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt 
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết 
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già. 

Tôi đã đi mấy chặng đường xa 
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển 
Niềm mơ ước gửi vào trang viết 
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư 

Em yêu anh hơn cả thời xưa 
(Cái thời tưởng chết vì tình ái) 
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi 
Em cộng anh vào với cuộc đời em 
Em biết quên những chuyện đáng quên 
Em biết nhớ những điều em phải nhớ 

Hoa cúc tím trong bài hát cũ 
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa 
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ 
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.

11-1984 

Nguồn: Thơ Xuân Quỳnh, Kiều Văn chủ biên, NXB Đồng Nai, 1997

Hoa vàng ở lại

Mưa thu ướt đẫm cánh hoa vàng
Gió lục địa tràn về như bão
Gió phiêu bạt phập phồng nếp áo
Mây đầy trời, đất lạnh sáng mênh mông.
Những cánh đồng hoa cúc mọc rưng rưng
Chùm nắng lạ tươi vàng trên cỏ dại
Trăng ngả xuống cho hoa mềm thức dậy
Những bức tường lẩy bẩy bóng hoa lên.
Em trở về, đêm lạnh, áo em đen
Gian phòng nhỏ một bình hoa ướt sũng
Em đã ngủ, anh ngồi im lặng
Cái màu hoa ám ảnh suốt đêm dài
Ở ngoài kia thành phố mưa bay
Bùn lầy lội những ngả đường khuya khoắt
Mưa và gió ầm ào trên mặt đất
Hai chúng mình bên cạnh một loài hoa…
Sắc hoa vàng những miền đất ta qua
Biển và cát của một thời trẻ dại
Những làng vắng, màu hoa trên cát cháy
Con sóng đêm vàng chói cánh tay nâu
“Quả chuông vàng rung ở cuối rừng sâu…”
Bài hát ấy bây giờ ai hát lại?
Khói nghi ngút suốt mùa hè bom dội
Một chùm hoa bên suối báo mùa thu
Một chùm hoa hái vội đặt trên mồ
Thằng bạn cũ nơi đỉnh đèo nằm lại
Đêm gọi tìm nhau trong đất tối
Mắt to vàng nóng bỏng giữa đài hoa.
Đã đi qua thời say đắm, mong chờ
Vẫn còn đó một màu hoa gay gắt
Cái màu hoa cô độc
Nở âm thầm trong giá buốt heo may.
Em của năm nào, em của hôm nay
Em đang thở hay hoa vàng đang thở
Gương mặt của tình yêu và nỗi khổ
Phương xa nào đến ở cùng tôi?
Cái người trai đêm vắng lặng im ngồi
Cốc rượu đắng cùng hoa chuốc lửa
Tưới rượu xuống hoa vàng lả tả
Thấy chập chờn sao mọc, nắng dâng lên.
Cháy bên mình không một phút nguôi yên
Tình đã hẹn, đời không thể khác
Chỉ e nữa lòng em rồi cũng nhạt
Quên hoa vàng ở lại những đêm mưa…


Saturday, September 16, 2017

Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi - Xuân Quỳnh

Bài hát tình yêu em hát ngày xưa
Những mơ ước chờ mong tuổi trẻ
Phố xá xanh trong chiều đầy gió
Phông màn nhung, quá khứ của đời em

Về đâu rồi điệu hát thân quen
Những tà áo muôn mùa rực rỡ
Dòng sông chảy suốt bài ca một thuở
Những khu rừng, thành phố, xóm làng xa...

Về đâu rồi cô bé ngày xưa
Mười sáu tuổi đâu rồi năm tháng cũ
Dòng nhật ký còn nguyên trong cuốn sổ
Về những làng những phố những tình yêu

Chiều mùa xuân nước xiết chân cầu
Nhà hát lên đèn trong tiếng nhạc
Bài hát nói về bao điều khao khát
Vẫn tình yêu muôn thuở tự ngày xưa

Phông màn xanh, thời gian của bây giờ
Người đứng hát trẻ trung như lời hát
Gió thao thức những chân trời phiêu bạt
Thổi điên cuồng trên tà áo thơ ngây

A mùa xuân như cầm được trên tay
Và tuổi trẻ vẫn muôn đời tiếp nối
Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi
Dẫu tóc em năm tháng đổi thay màu.

11-1982


MỘT BÀI THƠ

Hy vọng như dúm thuốc lá ướt 
còn sót dưới đáy túi 
anh hơ trong lòng tay 
Em về nhà, ngày mưa xám 
đặt lên bàn chiếc bánh mì lạnh khô 
bánh độ này khó mua 
lửa tí tách trên bếp đèn dầu hỏa 
khói xanh bay ngoằn ngoèo 
- Chúng ta đã có nhau 
Chúng ta sẽ bắt đầu tất cả 

Tại sao em lại yêu anh 
Gã con trai viển vông và thất bại 
người ta bảo: có lẽ hắn cũng có chút tài 
mà lầm lẫn mà buồn mà trơ trọi 

thật ra chẳng nên đặt quá nhiều câu hỏi 
chúng ta đang sống trong tổ quốc của mình 
mọi người đều anh dũng đều thông minh 
mọi ý định đều có ghi trong sách 
nếu bữa cơm hôm nay còn cực 
đã sẵn cho anh ngôi nhà đẹp ngày mai 

chúng ta những kẻ thiển cận và yếu đuối 
không biết chờ đến ngày mai 
chúng ta muốn hôm nay ngay ở nơi này 
cuộc đời chân thực 
đáng lẽ không nên nói hết 
những ý nghĩ của mình 
nhưng lẽ nào yêu em 
lại là điều giấu giếm 

Bạn bè cũ dần dà xa vắng 
những bài thơ mình viết biết cho mình 
chỉ còn lại riêng em 
dịu dàng và quả quyết 
những tảng đá trong đêm xanh biếc 
trời cao rộng trên mái nhà bụi xám 
nay ta nhìn bằng đôi mắt của ta 
đi bên nhau chẳng ngại đường xa 
ít ra, đó cũng là điều anh tin tưởng 
trong khi cuộc đời khắc nghiệt 
cho ta uống toàn một thứ nước suông 
trong khi anh chẳng phải thánh thần 
có thể khổ suốt đời mà vẫn chưa tới đích 
có thể rồi em sẽ mệt 
có thể em sẽ chán 
ở bên nhau mà sẽ lại xa xôi 

Dẫu vậy sớm nay bên cửa sổ em cười 
nói chuyện những ngày mai sẽ tới 
cái bếp nhỏ rung rinh ngọn khói 
anh tặng em thay áo cưới 
một bài thơ

2/1974