Wednesday, July 27, 2016

Thơ của Vũ Quỳnh Hương

Có một cánh cửa đang dần đóng lại
Khi em liền kề mà chẳng hiểu gì về anh
Khoảng cách nào cứ âm thầm loãng rộng
Một giấc mơ đêm cũng thấy chòng chành
Chẳng hỏi nữa ai là người mắc nợ
Sau mùa hoa đổ mình vướng vào nhau
Đông hạ xuân thu chảy trôi không còn đếm
Tấm áo giặt xong không nhớ phẳng hay nhàu
Thời gian cứ bình thản thành ngạo nghễ
Lửa yêu đương nóng đến mấy cũng tàn
Có bao giờ ta quay đầu nhìn lại
Lý do nào mãi cho chuyện hợp - tan?
Thật lòng đấy, em sắp sửa quên hết
Tán Osaka ủ rũ cúi đầu
Đời nhạt quá mình vô tình như thể
Chưa một lần sâu sắc đến đau nhau!
Cái thế giới mà anh không ở đó
Chỉ có em và năm tháng úa màu
Nơi chia sẻ không chạm tay đến được
Con sói độc hành vẫn nhớ ánh trăng sâu
Và lặng lẽ len vào trong trống rỗng
Lúc nửa đêm em hành lễ một mình
Quỳ dưới chân niềm tin từng vĩnh cửu
Tự hỏi lòng đâu khoảng khắc tái sinh?
*Vũ Quỳnh Hương*




Tuesday, July 19, 2016

Từ biệt



Thôi nhé, em đi 
Như một cánh chim bay mất 
Phòng anh chẳng có gì ăn được 
Chim bay về những mái nhà vui. 

Nghĩa gì đâu kỷ niệm tháng năm dài 

Lời thương mến nhớ lại thành chua chát 
Lòng ta cạn hay tại đời quá hẹp 
Nghĩ cho cùng, nào dám trách chi em. 

Những ngày qua không thể dễ nguôi quên 

Em lạc đến đời anh tia nắng rọi 
Anh thuở ấy lòng thơm trang giấy mới 
Mối tình đầu tóc dại tuổi mười lăm. 

Anh làm sao quên được những con đường 

Lá vàng rơi trên cỏ 
Nhớ vai em chập chờn hoa gạo đỏ 
Nhớ vầng trăng xẻ nửa lúc xa xôi 
Nhớ lời yêu trong những lá thư dài 
Sao em muốn anh quên nhanh chóng thế 
Anh cũng lạ cho mình xe cát bể 
Chắp đời em vào với cánh buồm anh 
Anh giặt áo cho em, anh dọn bếp sửa buồng 
Lúc em vắng anh thường ngồi tựa cửa 
Anh cứ nghĩ thương nhau là tất cả 
Nhưng em cười khi anh chẳng thể vui 

Hai ta không đi một ngả đường dài 

Không chung khổ đau không cùng nhịp thở 
Những gì em cần, anh chẳng có 
Em không màng những ngọn gió anh trao 
Chiếc cốc tan, không thể khác đâu em 
Anh nào muốn nói những lời độc ác 
Như dao cắt lòng anh như giấy nát 
Phố ngoài kia ngột ngạt những toa tàu 
Tiếng bán mua tiếng cãi chửi ồn ào 
Những nhà cửa nhỏ nhoi những mặt người bụi bẩn 
Cuộc sống này chẳng có gì đáng trọng 
Khiến người ta không thể tốt cùng nhau 

Cánh chim vàng lạc đến đỉnh rừng hoang 

Nay trở lại với cỏ mềm quả ngọt 
Hãy ra đi sung sướng
 "Thật ra mà nói, chẳng có gì để nói" 
Giã từ.


1972 

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002