Wednesday, March 15, 2023

VÔ THƯỜNG

 Đó là một buổi sáng giữa tháng 3, thời tiết ẩm ương nửa đông nửa hè chuyển quá độ. Khi mình đang lướt facebook thì thấy ảnh Nhắng post - Nấm đã đi rồi.. Vào giây phút đấy, mình cảm giác như tất cả chậm lại, nhoè đi, bủn rủn chân tay, mình ko thể tả thành lời. 

Vậy là mình đã đi qua giai đoạn tham gia đám cưới của người thân, tham gia đám tang người thân của bạn, và bây giờ là có thể tham gia đám tang của bạn mình..

Có hôm mình đeo kính về nhà để quên luôn ở nhà, khi đến công ty ko có kính đeo cay mắt thật. Tức là nếu mình bị cận đến độ ko đeo kính sẽ ko nhìn thấy đường thì buộc mình ko bao giờ được phép quên kính, hoặc mắt ko bị cận thì cũng ko cần đến kính - nhưng vì mình đang dở dở ương ương giữa thấy và ko thấy nên việc quên hoàn toàn có thể xảy ra. Mọi thứ ko rõ ràng, sẽ khiến bản thân mệt mỏi.

Có một dạo trước mỗi chuyến du lịch, mình rất hào hứng mua quần áo, chuẩn bị quần áo, đến nơi sẽ chụp thật nhiều ảnh đẹp. Nhưng rồi 1 chuyến đi mình chuẩn bị ít, mặc những gì thoải mái nhất và tận hưởng chúng - mình lại cảm thấy nhẹ nhàng và tuyệt vời hơn nhiều, nghĩa hãy chính là bản thân mình nhé!

Như việc công ty mình hay chuyển chỗ ngồi, ban đầu mình vốn là 1 người rất nhiều đồ. Về sau mình nhận ra, mỗi lần chuyển chỗ, người nhẹ nhàng thảnh thơi nhất là ng ít đồ, càng nhiều đồ càng mệt.

Dạo này mình cũng thấy sức khoẻ mình ko được ổn lắm, mắt mờ, hay nhớ nhớ quên quên, đôi khi ko biết dùng từ để diễn tả. 

Chuyến tàu điện vẫn đi qua đều, cuộc sống vẫn tiếp tục, và mình vẫn phải cố gắng 

Cho những ngày tháng 3 nửa mùa xuân hạ.

0 comments:

Post a Comment