Saturday, May 20, 2017

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa



Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa 
Xoá nhoà hết những điều em hứa 
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa 
Nắng không trong như nắng buổi ban đầu. 

Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu 
Xoá cả dấu chân em về buổi ấy 
Gối phai nhạt mùi hương bối rối 
Lá trên cành khô tan tác bay. 

Mưa cướp đi ánh sáng của ngày 
Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ 
Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ 
Hạnh phúc con người mong manh mưa sa. 

Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa 
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất 
Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc 
Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau. 

Riêng lòng anh anh không quên đâu 
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió 
Cây lá với người kia thay đổi cả 
Em không còn màu mắt xưa. 

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa 
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái 
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi 
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.

Bầy ong trong đêm sâu

Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh 
Thắp một ngọn đèn hồng như ánh lửa 
Ðêm sâu quá đêm nào biết ngủ 
Chỉ con người đến ngủ giữa đêm thôi 

Mà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trời 
Ðợi lâu quá nên để cơn mơ chờ đợi vậy 
Trong cơn mơ là cuộc đời thức dậy 
Con ong vàng bé nhỏ đến tìm em 

Con ong xanh có đôi mắt đen 
Con ong trắng bơ vơ trong tổ vắng 
Con ong đỏ là con ong trong thơ thẩn 
Bay đi tìm hương nhuỵ mất từ lâu 

Ðã chết rồi ơi chú ong nâu 
Ðể hoa rụng mùa thu thương nhớ bạn 
Anh là con ong bay giữa trời lận đận 
Trời đêm dài chẳng có một ngôi sao 

Em ở đâu, em ngủ ở phương nào 
Môi em thở những điều gì khe khẽ? 
Em, em gần hay em xa thế nhỉ 
Ðến bất ngờ loá nắng giữa lòng đau 

Anh có hẹn đâu, anh chả nói câu nào 
Anh chỉ buồn thôi, em chỉ buồn thôi, ai biết? 
Tóc em dài như một ngày mỏi mệt 
Em đợi chi anh, em cần chi anh? 
Anh đợi chờ em, không đợi sao đành? 

Ðêm như biển không bờ bóng tối rất thẳm sâu 
Ðời cũng giống như biển kia anh lại giống con tàu 
Tàu anh đi đi hoài trên biển vắng 
Mong tìm được một bóng hình bè bạn 

Ðến bây giờ anh gặp được tàu em 
Anh mở gió tâm hồn cho buồm thắm kéo lên 
Ai ngờ tàu em lại là tàu cướp biển 
Em cướp hết cuộc đời anh, em lấy hết 

Trói anh vào cột buồm của tình yêu 
Bão táp nổi lên, chớp giật, tàu xiêu 
Em đứng đó hãi hùng ngơ ngác 
Anh cũng thương em suốt đời trên sóng nước Cướp được tàu anh tưởng có ngọc vàng 
Ngờ đâu chỉ là ván nát sàn hoang 
Còn trơ lại hồn thơ tai ác quá. 

Nhưng thôi em ơi đấy chỉ là lời ru trong giấc ngủ 
Anh thương em đây anh lại êm đềm 
Làm con ong vàng đến ngủ giữa tóc em 
Con ong xanh có đôi mắt đen 
Con ong trắng là con ong thương nhớ 
Con ong đỏ chính niềm tin ấp ủ 
Còn hạnh phúc cuối cùng là khúc hát chú ong nâu.



Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Anh đã mất chi anh đã được gì



Phải chăng anh đã mất giấc mơ 
Mất tiếng ve và những mùa dưa chín 
Anh đã mất cả mây qua lòng giếng 
Cả tiếng gà hẻm núi cả cơn mưa? 

Mất những tiếng rung mơ hồ mà biết gọi người đi 
Mất niềm tin vào chiếc thuyền buồm trắng 
Mất đom đóm đầm sâu mất nụ cười phố vắng 
Mất bài thơ trao tay nhỏ em cầm. 

Giờ lạnh tanh anh không còn xao động nữa 
Không nỗi buồn không cay đắng không niềm vui 
Khổ đau hôm nay không như khổ cũ 
Nỗi lo âu cũng khác hẳn xưa rồi. 

Anh đã cho nhiều, anh đã phải lãng quên 
Người ta chê anh nhiều lưu luyến quá 
Anh gắng gượng nghe theo anh vứt bỏ 
Bao kỳ diệu chân thực thuộc về anh. 

Mất hạnh phúc rồi ư, nhưng anh cần chi hạnh phúc 
Hai tiếng xa vời hiểu rõ nghĩa từ lâu 
Ừ thì ngẩn ngơ anh đành nhận thế 
Giọt lệ trong không tủi hổ gì đâu. 

Anh chẳng mang cho đời những tiệc vui ảo ảnh 
Nỗi buồn chân thành đời chẳng nhận hay sao? 

Cái bay thợ nề sinh ra để dựng xây 
Anh sinh giữa ngày lo âu bề bộn 
Bàn tay phải trồng, đôi vai phải gánh 
Anh có ngại chi anh đã hiểu rồi 
Anh vẫn còn nguyên cái tính chất của đời. 

Anh đã được vầng trán cao, được cái nhìn trí tuệ 
Được rèn đi như luống đất được cày 
Anh đã khổ đau, khổ đau dài hơn số tuổi 
Vẫn trong lành khi em đến cầm tay. 

Dẫu chẳng lấy về tất cả cho anh 
Em vẫn như sông rộng tốt lành 
Em mà ngọn gió chiều nức nở 
Em mà ngày xưa run rẩy cả lòng anh 
Em đã tới giữa mưa dầm nắng lửa 
Dẫu anh mất nhà ga êm đẹp đó 
Vẫn còn con tàu chuyển bánh đi xa 
Anh đã mất ngôi sao trên mái nhà 
Anh vẫn còn ngôi sao ngoài cửa sổ 
Và nếu mất em rồi anh vẫn còn đôi mắt của em.

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Friday, May 12, 2017

Và Anh Tồn Tại

Giữa bao la đường xá của con người
Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió
Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá
Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài


Chỉ một người ở lại với anh thôi
Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương


Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn
Anh lạc bước, em đưa anh trở lại
Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh


Khi những điều giả dối vây quanh
Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
Biết ơn em, em từ miền cát gió
Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng


Anh thành người có ích cũng nhờ em
Anh biết sống vững vàng không sợ hãi
Như người làm vườn, như người dệt vải
Ngày của đời thường thành ngày-ở-bên-em


Anh biết tình yêu không phải vô biên
Như tia nắng chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
Ai biết ngày mai sẽ có những gì


Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi
"Anh yêu em và anh tồn tại"
Em của anh ơi, đôi vai ấm dịu dàng


Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương
Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
Em ở đấy, bàn tay tin cậy
Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày


Đôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
Ngọn đèn sáng rụt rè bên cửa sổ
Đã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡ
Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao.


*Lưu Quang Vũ*