Saturday, May 20, 2017

Anh đã mất chi anh đã được gì



Phải chăng anh đã mất giấc mơ 
Mất tiếng ve và những mùa dưa chín 
Anh đã mất cả mây qua lòng giếng 
Cả tiếng gà hẻm núi cả cơn mưa? 

Mất những tiếng rung mơ hồ mà biết gọi người đi 
Mất niềm tin vào chiếc thuyền buồm trắng 
Mất đom đóm đầm sâu mất nụ cười phố vắng 
Mất bài thơ trao tay nhỏ em cầm. 

Giờ lạnh tanh anh không còn xao động nữa 
Không nỗi buồn không cay đắng không niềm vui 
Khổ đau hôm nay không như khổ cũ 
Nỗi lo âu cũng khác hẳn xưa rồi. 

Anh đã cho nhiều, anh đã phải lãng quên 
Người ta chê anh nhiều lưu luyến quá 
Anh gắng gượng nghe theo anh vứt bỏ 
Bao kỳ diệu chân thực thuộc về anh. 

Mất hạnh phúc rồi ư, nhưng anh cần chi hạnh phúc 
Hai tiếng xa vời hiểu rõ nghĩa từ lâu 
Ừ thì ngẩn ngơ anh đành nhận thế 
Giọt lệ trong không tủi hổ gì đâu. 

Anh chẳng mang cho đời những tiệc vui ảo ảnh 
Nỗi buồn chân thành đời chẳng nhận hay sao? 

Cái bay thợ nề sinh ra để dựng xây 
Anh sinh giữa ngày lo âu bề bộn 
Bàn tay phải trồng, đôi vai phải gánh 
Anh có ngại chi anh đã hiểu rồi 
Anh vẫn còn nguyên cái tính chất của đời. 

Anh đã được vầng trán cao, được cái nhìn trí tuệ 
Được rèn đi như luống đất được cày 
Anh đã khổ đau, khổ đau dài hơn số tuổi 
Vẫn trong lành khi em đến cầm tay. 

Dẫu chẳng lấy về tất cả cho anh 
Em vẫn như sông rộng tốt lành 
Em mà ngọn gió chiều nức nở 
Em mà ngày xưa run rẩy cả lòng anh 
Em đã tới giữa mưa dầm nắng lửa 
Dẫu anh mất nhà ga êm đẹp đó 
Vẫn còn con tàu chuyển bánh đi xa 
Anh đã mất ngôi sao trên mái nhà 
Anh vẫn còn ngôi sao ngoài cửa sổ 
Và nếu mất em rồi anh vẫn còn đôi mắt của em.

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

0 comments:

Post a Comment