Saturday, September 3, 2016

MÙA LÁ RỤNG

(Mùa thu ở Mátxcơva người ta thường treo những tấm biển trên các đại lộ, với dòng chữ: “Xin đừng động vào cây, mùa lá rụng!”)
Những đàn sếu bay qua. Sương mù và khói toả.
Matxcơva lại đã thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói ngời,
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trong đời:
“Xin đừng động vào cây, mùa lá rụng”

Ôi trái tim, trái tim một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình?
Tôi có thể yêu ai? Ai làm tôi vui sướng?
“Xin đừng động vào cây, mùa lá rụng” -
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!

Nếu không có gì ao ước nữa trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?
Tôi chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng sẽ phải xa anh vĩnh viễn
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi đơn độc quá trong đời
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi, hãy biết kiên tâm, mọi điều đều phải đợi

Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi!
Mưa thầm thì rơi mãi lúc chia ly
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời chớp loá…
Anh hãy cố vui lên dù con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa!…

Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, chẳng cần ai tiễn biệt
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Và bây giờ còn phải nói gì thêm!
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống:
“Xin đừng động vào cây,
mùa lá rụng…”
-Olga Bergon-

Wednesday, July 27, 2016

Thơ của Vũ Quỳnh Hương

Có một cánh cửa đang dần đóng lại
Khi em liền kề mà chẳng hiểu gì về anh
Khoảng cách nào cứ âm thầm loãng rộng
Một giấc mơ đêm cũng thấy chòng chành
Chẳng hỏi nữa ai là người mắc nợ
Sau mùa hoa đổ mình vướng vào nhau
Đông hạ xuân thu chảy trôi không còn đếm
Tấm áo giặt xong không nhớ phẳng hay nhàu
Thời gian cứ bình thản thành ngạo nghễ
Lửa yêu đương nóng đến mấy cũng tàn
Có bao giờ ta quay đầu nhìn lại
Lý do nào mãi cho chuyện hợp - tan?
Thật lòng đấy, em sắp sửa quên hết
Tán Osaka ủ rũ cúi đầu
Đời nhạt quá mình vô tình như thể
Chưa một lần sâu sắc đến đau nhau!
Cái thế giới mà anh không ở đó
Chỉ có em và năm tháng úa màu
Nơi chia sẻ không chạm tay đến được
Con sói độc hành vẫn nhớ ánh trăng sâu
Và lặng lẽ len vào trong trống rỗng
Lúc nửa đêm em hành lễ một mình
Quỳ dưới chân niềm tin từng vĩnh cửu
Tự hỏi lòng đâu khoảng khắc tái sinh?
*Vũ Quỳnh Hương*




Tuesday, July 19, 2016

Từ biệt



Thôi nhé, em đi 
Như một cánh chim bay mất 
Phòng anh chẳng có gì ăn được 
Chim bay về những mái nhà vui. 

Nghĩa gì đâu kỷ niệm tháng năm dài 

Lời thương mến nhớ lại thành chua chát 
Lòng ta cạn hay tại đời quá hẹp 
Nghĩ cho cùng, nào dám trách chi em. 

Những ngày qua không thể dễ nguôi quên 

Em lạc đến đời anh tia nắng rọi 
Anh thuở ấy lòng thơm trang giấy mới 
Mối tình đầu tóc dại tuổi mười lăm. 

Anh làm sao quên được những con đường 

Lá vàng rơi trên cỏ 
Nhớ vai em chập chờn hoa gạo đỏ 
Nhớ vầng trăng xẻ nửa lúc xa xôi 
Nhớ lời yêu trong những lá thư dài 
Sao em muốn anh quên nhanh chóng thế 
Anh cũng lạ cho mình xe cát bể 
Chắp đời em vào với cánh buồm anh 
Anh giặt áo cho em, anh dọn bếp sửa buồng 
Lúc em vắng anh thường ngồi tựa cửa 
Anh cứ nghĩ thương nhau là tất cả 
Nhưng em cười khi anh chẳng thể vui 

Hai ta không đi một ngả đường dài 

Không chung khổ đau không cùng nhịp thở 
Những gì em cần, anh chẳng có 
Em không màng những ngọn gió anh trao 
Chiếc cốc tan, không thể khác đâu em 
Anh nào muốn nói những lời độc ác 
Như dao cắt lòng anh như giấy nát 
Phố ngoài kia ngột ngạt những toa tàu 
Tiếng bán mua tiếng cãi chửi ồn ào 
Những nhà cửa nhỏ nhoi những mặt người bụi bẩn 
Cuộc sống này chẳng có gì đáng trọng 
Khiến người ta không thể tốt cùng nhau 

Cánh chim vàng lạc đến đỉnh rừng hoang 

Nay trở lại với cỏ mềm quả ngọt 
Hãy ra đi sung sướng
 "Thật ra mà nói, chẳng có gì để nói" 
Giã từ.


1972 

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002







Saturday, June 11, 2016

Ngủ đi Em, đừng lo chuyện ngày mai



Ngủ đi Em, đừng lo chuyện ngày mai
Ai của ai, chẳng còn quan trọng nữa
Tình yêu, suy cho cùng, cũng là một câu hứa
Nên lắm người quên, Em nhớ để làm gì?

Ngủ đi Em, tình đẹp có mấy khi
Người ta bảo dở dang là còn mãi
Dẫu yêu thương của Em chỉ toàn là ngang trái
Gói ghém lại rồi, phải mạnh mẽ, nha Em!



Như qua sông rồi phải đốt cây cầu


Biết làm gì để lòng nguôi gió bão
Phút nhìn nhau mà thấy vẫn thương nhiều
Biết làm gì để mình quên tất cả
Để thôi nhầm chuyện cũ với tình yêu.
Giờ sao nhỉ, có tiếc ngày xưa lắm
Thì hôm nay cũng là chuyện khác rồi
Trà ngon mấy châm vài tuần cũng lạt
Một bông hoa sao sống vạn cuộc đời.
Làm sao để lòng mình thôi khắc khoải
Quên hẳn đi ngọt đắng đã cùng nhau
Và đành lòng với điều không hiểu được
Như
qua sông rồi
phải đốt cây cầu…

Friday, June 10, 2016

Nghĩ lại về Paustovski

Đồi trung du phơ phất bóng thông già
Trường sơ tán. Hồn trong chiều lặng gió
Những trang sách suốt đời đi vẫn nhớ
Như đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu…
“Lẵng quả thông” trong suối nhạc nhiệm màu
Hay “Chuyến xe đêm” thầm thì mê đắm,
Mùi cỏ dại trên cánh đồng xa thẳm
Một bầu trời vĩnh viễn ướp hương hoa.
– “Có thể ngày mai ta cũng đi qua
Một cánh cửa nao lòng trong truyện “Tuyết”?
Có tiếng chuông rung, và con mèo Áckhíp
Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong…”
Xa xôi sao… Thời thơ ấu sau lưng!
2
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, cuộc đời không phải thế!
Giọt nước soi trên tay không cùng màu sóng bể
Bể mặn mòi, sôi sục biết bao nhiêu
Khi em đến bên anh, trước biển cả dâng triều.
Ta thu hết xa khơi vào trong lồng ngực trẻ
Dám thử mọi lo toan để vạch dấu chân trời
Dấu xanh thẳm khi bình minh vụt đến
Dấu đen rầm khi đáy bóng đêm trôi…
Và hạnh phúc vỡ ra như một nốt đàn căng,
Nốt cao quá trong đời xao động quá!
Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tả
Lại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn.
Anh đã đi qua bão lốc từng cơn
Cây rung lá trong chiều thanh thản nhất
Anh qua cả màu không gian ngây ngất
Một tiếng thầm trong nắng mới lao xao…
Em đã đến rồi đi, như một giấc chiêm bao!
3
Bây giờ, anh biết nói gì hơn?
Có thể, ngày mai thôi… Có thể…
“Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ”.
Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm…
Pauxtốpxki là dĩ vãng trong em
Thành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại:
Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng không phải…
Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!
Đưa em đi… Tất cả thế xong rồi,
Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết !
… Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện “Tuyết”
Dầu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em!


Rồi tôi sẽ lại ôm em trên cánh đồng

Rồi tôi sẽ lại ôm em trên cánh đồng
Giữa hương cỏ mới còn nồng nàn quanh quất
Chúng mình sẽ thành cặp bù nhìn ngơ ngác nhất
Giữa chiều mùa tao tác chim di.
Rồi tôi sẽ lại ôm em trong tay
Mà như không thể giữ gì
Những xiết ghì muốn vỡ tung bầu ngực
Chỉ làm cho lòng mình thêm trống trải nhiều hơn
Em chẳng ở đâu trong thế giới trong mơ
Tôi xây mãi từ tuổi mình vụng dại
Con sẻ nhỏ đậu nhìn tôi ái ngại
Giấc mơ này quá rộng với mình tôi

Rồi tôi sẽ vẫn mang em theo tôi
Đi đến những miền mơ
Nơi người ta sẽ yêu nhau – dù sao đi nữa
Tôi nắm tay em và bảo rằng đừng sợ
Thế giới này có bất trắc gì đâu
Khi rốt cuộc người ta biết yêu nhau
Biết đặt tháng ngày hiện tại lên trên nỗi lo bất trắc…

Em ạ, bây giờ là mùa hạ
Chúng ta đang sống những phút giây không thể quay về.
Tôi không biết ngày mai là mây đen hay một ngày nắng mật
Chỉ biết yêu em lúc này
Chỉ biết rằng khi bàn tay còn nắm bàn tay
Thì em đừng khóc vì những dự cảm xuẩn ngốc
có thể mang đi cả những khắc thời đẹp nhất
Thời hồng hoang, người ta đã từng sống trong địa đàng hạ giới
Nhưng chao ôi, họ có biết được đâu?
Hãy ôm tôi đi và nhấm nháp vị ngọt của bắt đầu
Dẫu biết có ngày chúng mình sẽ không đi đến cuối
Nhưng bây giờ em đây trong vòng tay, mắt nhìn tôi vời vợi.
Tôi tiếc gì mai sau?

Thursday, June 9, 2016

Trà đêm

Những vô tư đó không biết đã bỏ đi đâu
Đêm nay mình thức mà lòng không thanh thản
Tiếng chiếc đồng hồ nhích từng giây, từng giây đợi trời sáng
Còn mình… mình đang đợi điều gì?…
Khi mọi thứ bắt đầu như một trò đùa mình đã không thể bỏ đi
Dù mình không phải là một đứa thích đùa cho lắm
Vẫn biết rằng chân thành quá cũng thành ngu ngốc
Nhưng phải đòi hỏi nhiều để được vui, nắm buông cút bắt
thì đã hết vui rồi.
Đôi khi mình cũng mỏi rã rời
Cũng thèm lắm một nơi an tâm để tựa
Mà lòng mình giờ như cánh cửa
Không muốn mở ra nữa
Khi những tiếng gõ cửa vẳng lại quá ngập ngừng…
Mình đã quá sợ những cuộc gặp gỡ lưng chừng! …
Trời lạnh quá!
Chắc mình phải đi pha một tách trà gừng
Tự mình giữ ấm mình sẽ đỡ mỏi mòn hơn là chờ người khác
Khi những vòng khói tỏa mùi gừng thơm ngát
Mưa cũng ngừng rơi dưới những ánh đèn đường
Uống trà đi rồi ngủ nhé mình
Đừng buồn!
Rồi ngày mai sẽ khác…
–Phan Lý–


Saturday, June 4, 2016

Gặp lại




1.
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay …
Nhớ sáng nào trên biển
Chuồn chuồn bay
những cánh ướt vẫn thơm mùi sương sớm …
Bàn chân trần đi trên cát ấm
Tay cầm tay mà sao vẫn nhớ tay?
Những bình yên đến chạm vào vai
Ru em ngủ trong ánh ngày rực rỡ …
Em nằm yên trong tay anh, trong hơi thở …
Trong nắng trời,
Gió biển,
Cát bờ xa,
những con ong rừng lấy mật về qua
ngọt như môi anh hôn em mỗi sáng …
Dòng suối nóng chảy trong lòng đất nóng
âm ỉ hoài một nỗi niềm yêu
Khi ta đón nhau biêng biếc những chiều
Và lặng thầm chia tay nhau mỗi tối …
Em cứ nói chuyện không đầu không cuối
cứ huyên thuyên về cuộc sống con người
cứ mơ hoang ánh sáng bầu trời
Không biết là ánh đèn đường đã tắt …
Anh của em,
những ngày không gặp mặt
có buồn không?
Khuôn mặt có hao gầy?
Bàn tay em đã lại nhớ bàn tay
Môi em nhớ những cái hôn rất vội
Em lầm lụi đi trên con đường tối
Ngõ vắng xa
Hoa mướp đã thôi vàng
lối cỏ xanh hôm chúng mình sang
đã xơ xác nhớ một người đi vắng…
Không có anh,
Sao quá chừng phẳng lặng?
Quá chừng mưa trên những tán lá bàng
Quá chừng rơi những thảm hoa vàng
Quá chừng hát những bài lâu không hát …
Giá anh xa đúng một vòng quả đất
Thì bây giờ em sẽ đến ôm anh
Sẽ gục lên đôi vai ấm hiền lành
sẽ hôn siết bàn tay yêu dấu
2
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay
Nhớ lần đầu ta nắm bàn tay
Đã không muốn buông rời ra nữa…
Những ngôi nhà nhẹ nhàng khép cửa
Để ta hôn nhau những cái hôn đầu
Để ta hôn nhau những cái hôn sâu
Và trái đất quay một vòng choáng váng …
Anh của em,
thời gian và năm tháng
đã nhắc em phải biết mong chờ
nhưng em sợ em không tính bằng giờ
mà em níu lấy từng giây phút
Đời rộng quá, bàn tay em nhỏ hẹp
biết làm sao che chắn được cho nhau?
Anh đang làm gì?
Anh đang ở đâu?
Anh có biết là em đang nhớ?
Giá cuộc sống chỉ là cánh cửa
Em và anh sẽ khóa trái bên ngoài
mặc mưa gió và những cánh chuồn bay
mặc núi xô hay ầm ầm biển động
Em đã sống một đời ước vọng
những khát khao trời rộng sông dài
những ngông cuồng về một ngày mai
những to tát lớn lao dự định
Nhưng bây giờ em chẳng cần định mệnh
những rủi may
những cơ hội ngàn vàng.
Chỉ cần anh dừng bước lang thang
Về với em
Căn nhà em ngỏ cửa
Bàn tay này vì anh mà nhóm lửa
Hơ ấm anh những buổi đi về
Ngày ngắn vô cùng hay dài rộng lê thê
Em cũng sẽ không màng đến nữa …
Hãy để em yêu anh
Không do dự
Và hãy yêu em như giây phút cuối cùng
Như ngày mai sẽ xa nhau vĩnh viễn, lối đi chung
của hai đứa đã có người chắn mất…
Như đã đến giờ tận thế trên trái đất
Như dòng sông sẽ cạn muôn đời
Hãy siết em vào lòng
Hãy hôn mãi không thôi
Hãy yêu em không một lần ngưng nghỉ …
3
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em sẽ khác hôm nay
Như ánh chiều rồi cũng phải nhạt phai
Như chiếc lá một ngày tàn úa
Đừng hỏi em
đừng hỏi em thêm nữa
Là vì sao em nói những câu này
Hãy lặng lẽ cầm lấy bàn tay
Ủ ấm em vì em đang rét lạnh
Anh của em,
Dáng đi khổ hạnh
Bàn tay gầy mười ngón khô khan
Đến hôm nay em vẫn thấy ngỡ ngàng
Sao chúng mình yêu nhau nhanh đến thế?
Như sóng cuốn
Như gió xô
Như thể …
Là chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau …
Hãy yêu em ngày hôm nay thôi nhé
Đừng bao giờ nhớ đến hôm qua
Cũng đừng nên nghĩ đến ngày xa
Vì cuộc sống ngày mai sao biết được?
Hãy yêu nhau như là hai giọt nước
Lăn vào nhau những khát vọng nồng nàn
Hãy yêu nhau như hai chiếc lá vàng
Lìa cành vẫn còn ôm ấp mãi …
4
Ngày mai khi chúng mình gặp lại
Có thể là em đã khác hôm nay …
Đào Phong Lan

Monday, May 23, 2016

Phượng Hồng

Ta lại về tìm em mùa hoa phượng, những chiếc giỏ xe chở kỷ niệm giữa nắng hè. Nắng tháng năm chưa thành bỏng rát, chỉ có ánh nhìn em thiêu đốt giấc mơ ta.


Ta lại về với cổng trường xưa, gốc phượng già mồ  côi im lặng nhớ. Nỗi nhớ về em, về ta, về những cơn mưa rào mùa hạ, về tuổi 18 đi qua như một chớp mi dài.
Em còn nhớ  câu hát ngày xưa, bài hát mà cô cậu học trò nào cũng thuộc: "Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng; Em chở mùa hè của tôi đi đâu?"... phượng hồng ấy bây giờ nằm yên trong ngăn cặp, giữa bài thơ ta viết vội, giữa bộn bề ký ức, giữa những vì sao giấy màu dang dở ước mơ ta...
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.
Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,

Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.
Bài hát ấy bây giờ ta vẫn cứ hát thôi, dù tuổi học trò đã đi qua từ lâu lắm. Ta cũng đã qua thời bão nổi, bây giờ lòng bình yên...
Em đi đâu ru kỷ niệm ngủ quên? Ta về trú trong lòng nỗi nhớ. Ngăn bàn xưa nhớ cóc, xoài, me, mận, ổi... Viên phấn xưa nhớ ngón tay gầy. Ta nhớ hương tóc em thơm đến nồng nàn, chưa một lần dám đưa tay níu...
Mình có gì chung đâu, ngoài một ô cửa sổ? Em vẫn mộng mơ đếm giọt mưa mùa hạ, chiếc lá mùa thu. Ta chỉ thầm thương một bờ vai mùa đông lạnh tái tê, len lén bỏ lại trong ngăn bàn chiếc kẹo gừng cay nồng, ấm áp.
Chẳng thể giữ được tháng năm, bầy ve sầu ồn ào lên tiếng hát. Nó hát cho một mùa chia ly, cho nỗi niềm sĩ tử. Ta trốn vào trang sách, quên mùa hạ, quên em...
Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây
Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.
Ngày ngắn đi cho nỗi nhớ đầy thêm, ta khắc tên người lên gốc phượng già ngoài ô cửa. Lớp vỏ xù xì giờ vẫn chưa liền sẹo. Thời gian cũng khắc vào lòng ta muôn vết xước, chẳng bao giờ có thể mất đi...
Bài thơ ngày nào giờ đã vẹn nguyên đâu. Ta vẫn là chàng khờ ôm guitar hát trong ngày chia tay lớp. "Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu...". Em có hiểu không, sao nỡ vội quay đi?
Không một dòng lưu bút cho nhau. Ta lặng lẽ nhìn em trong vòng tay bè bạn. Bài thơ dở dang theo ta về trong ngăn cặp. Còn một khoảng trống trong lòng, ta gửi cho mùa hạ, tháng năm...
Ghé lại trường xưa ta khẽ gọi tên em. Cô bé học trò có đôi mắt trong veo nhìn ta ngác ngơ, ngơ ngác... Vẫn mái tóc dài, vẫn tà áo trắng. Chỉ có thời gian là khác. Chỉ có thời gian là đi mãi không về.
Những vòng xe lăn lăn chở mùa hè, chở phượng hồng đi qua ta như một lời từ biệt...
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nắng ngập đường một vạt tóc nào xa.

Wednesday, April 27, 2016

THÁNG TƯ

Tháng tư về gọi nắng anh nghe không?
Đẹp tinh khôi những đoá hoa kèn trắng
Mây ngừng trôi giữa lòng trưa yên vắng
Gió cũng khẽ khàng sợ thức hè sang...


Em vẫn hay mơ những giấc hoa vàng
Vẫn đem lãng đãng phủ lên màu phố
Dẫu biết con đường không còn chung được nữa
Không phải nỗi buồn nào cũng rực rỡ như nhau..


Thương yêu bây giờ ở mãi tận sâu
Đan vào âu lo, bộn bề, dang dở
Ánh mắt nhìn không xanh như mùa cũ
Sự lựa chọn nào cũng khó phải không anh?


Nhưng sẽ dịu dàng như câu hát ngày xưa
Em sẽ chạy bằng đôi chân mình trên cát
Và mỗi tháng tư nắng ngời lên trong vắt
Mang yêu thương về trong đáy mắt cho em...



THƯ HOA

Thư gửi anh em kể Hà Nội mưa

Kể nàng Bân đem rét xưa về phố

Kể tháng tư mùa loa kèn nở rộ

Hà Nội ngủ vùi trong những giấc mơ hoa...


Những giấc mơ hoa...

Những giấc mơ hoa...



Trang sách thơm thơm cạnh chén trà

Cây mùa đông oà xanh nhoà bóng lá

Cái lạnh tím người đã đi qua...

đi qua...



Có điều gì đang khe khẽ ngân nga

Mắt em sớm nay thiết tha như màu gió

Thư gửi anh kể chuyện hoa, chuyện cỏ

Mùa xuân nho nhỏ rơi trên phố xanh xanh...



Mùa xuân nho nhỏ gửi đến anh...

đến anh...