Thursday, June 9, 2016

Trà đêm

Những vô tư đó không biết đã bỏ đi đâu
Đêm nay mình thức mà lòng không thanh thản
Tiếng chiếc đồng hồ nhích từng giây, từng giây đợi trời sáng
Còn mình… mình đang đợi điều gì?…
Khi mọi thứ bắt đầu như một trò đùa mình đã không thể bỏ đi
Dù mình không phải là một đứa thích đùa cho lắm
Vẫn biết rằng chân thành quá cũng thành ngu ngốc
Nhưng phải đòi hỏi nhiều để được vui, nắm buông cút bắt
thì đã hết vui rồi.
Đôi khi mình cũng mỏi rã rời
Cũng thèm lắm một nơi an tâm để tựa
Mà lòng mình giờ như cánh cửa
Không muốn mở ra nữa
Khi những tiếng gõ cửa vẳng lại quá ngập ngừng…
Mình đã quá sợ những cuộc gặp gỡ lưng chừng! …
Trời lạnh quá!
Chắc mình phải đi pha một tách trà gừng
Tự mình giữ ấm mình sẽ đỡ mỏi mòn hơn là chờ người khác
Khi những vòng khói tỏa mùi gừng thơm ngát
Mưa cũng ngừng rơi dưới những ánh đèn đường
Uống trà đi rồi ngủ nhé mình
Đừng buồn!
Rồi ngày mai sẽ khác…
–Phan Lý–


0 comments:

Post a Comment