Thursday, January 31, 2019

Mây Trắng của đời tôi





Những ngọn lửa vô hình chưa kịp có tên
Dòng nhựa trong cây, mùa xuân trong dòng nhựa
Cơn gió ẩn sau buồm, chân trời sau biển cả
Những nhịp cầu
Nối hạt cát với ngôi sao
Bánh ăn và giấc mộng
Đưa tôi tới những bến bờ chưa tới được
Vượt khỏi mình, tôi nhập với trăm phương.

Nói lời riêng mà thấu triệu tâm hồn
Sau đêm tối, một ban mai mới mẻ
Dẫu ngắn ngủi bừng tia chớp loé
Đủ cho anh nhìn thấy mặt em rồi.

Trên mái nhà, cao vút rừng cây
Trên rừng cây, những đám mây xô giạt
Trên ngày tháng, trên cả niềm cay đắng
Thơ tôi là mây trắng của đời tôi.

Những dòng thơ thao thức khôn nguôi
Những dòng thơ người viết cho người
Trên bãi bể thời gian, tôi viết tiếp
Những dòng thơ như móng tay day dứt
Trên vỏ dưa xanh thắm của mùa hè
Cho kẻ xa nhà mái lá chở che
Cho ngưng lại nhịp đồng hồ quên lãng
Sợi dây mỏng nối liền ta với bạn
Và ban mai trong mắt những con gà...

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Mưa




Em đứng bên anh nồng nàn mùa hạ
Chưa kịp lời tình tự
Trời đã oà cơn mưa
Vườn run lên trong nước mắt trẻ thơ.
Mắt em ướt nhoà sung sướng
Nước rửa sạch bụi đường trên trán
Tóc hoá thành dòng suối màu đen
Những chậu thau đồng lanh canh dưới hiên
Những mái tôn ào ào nước dội
Trẻ hò reo, xe bóp còi inh ỏi
Đường thành sông nước xiết trôi băng
Những cánh hoa kim phượng như những chiếc thuyền vàng.
Chở niềm vui đơn sơ, kỳ lạ
Mưa rộng dài xoá những nỗi lo riêng
- Thôi anh đừng nói với em anh đừng nói với em
Về hạnh phúc khó khăn về đường dài xa ngái
Đừng dò hỏi tương lai đừng đắn đo e ngại
Đừng thổ lộ yêu thương đừng nhắc chuyện xa xưa
Anh hãy nghe tiếng mưa tiếng mưa tiếng mưa
Trên những cánh đồng đất nâu tơi tả
Ướt đẫm cả tiếng cười ướt đẫm cả lưỡi cày cả hạt ngô mầm mạ...

Các tường nhà trong một sắc áo chung
Chùm vải sẽ sai quả mận sẽ hồng
Cửa kính ướt sẽ thành gương trong trẻo
Tất cả sẽ giản đơn, chân thành, dễ hiểu
Trên đất đai từng đau khổ của ta

Em đưa tay hứng những hàng mưa
Bàn tay như đài hoa như búp lá
- Thôi anh đừng nhìn em đừng nhìn em nữa
Em hiểu điều gì đã gắn bó đôi ta
Em hiểu điều gì... Ôi tiếng mưa tiếng mưa.

Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

Saturday, January 5, 2019

Mùa xuân 2019

Đợt này trời lạnh, đợt rét dã man nhất từ đầu mùa đông đến giờ. Mình thấy lạnh thật.

Chiều nay rảnh, mình nghe "Thay lời muốn nói" - vẫn là chương trình cùng mình đi qua cả thời thanh xuân, giọng của cô MC vẫn ngọt ngào và thấu cảm như vậy, từng tâm sự, từng câu chuyện, mỗi hoàn cảnh mỗi cuộc đời, sao có những lúc thấy gần gũi và đồng cảm đến vậy.
Mình nghe chương trình tháng 10 có tên "Tìm" .. Khách mời nhắc đến từ " vô thường" - dại thật, google vô thường là gì .. hoá ra là những điều không chắc chắn, không trường tồn, là đặc tính chung của vạn vật - thành, trụ, hoại không  .. Tức là đừng vui quá, cũng đừng buồn quá, mọi thứ là vô thường.

Linh hỏi sao lúc nào chị cũng có thể cười, chị chỉ cho em đi - mình lại cười. Mình cũng có lúc buồn mà, nhưng có vẻ như nỗi buồn của người lạc quan cũng sẽ khác, và những người hay quên như mình - nỗi buồn cũng sẽ nhẹ nhàng đi gấp bội phần. 

Dạo này làm nội thất nhà mới, cái dáng nhỏ gầy của chồng mình làm việc đến đêm muộn, sáng dậy sớm .. rồi chạy giữa nhà mới - nhà hiện tại, trời lạnh hắt xì .. mình thương quá. Thật có những điều chẳng thể nói hoặc diễn tả được, mà nói rồi thì cũng có xong được đâu?

"Ta yêu lắm. Ta yêu người đến nỗi…
Có vài điều đâu chỉ nói mà xong."


Mình viết vài dòng thế. sau này đọc lại cho vui. hihi