Wednesday, December 16, 2015

Tháng 12 thương nhớ!

Anh thấy không thành phố vẫn bình yên
Tháng Mười Hai lại ấm màu lễ hội
Có một chút nhớ nhau trong dòng đời rất vội
Và những ngày dài lắm để quên nhau!…

Anh thấy không thành phố vẫn xôn xao
Bàn tay vắng bàn tay xuống phố
Vẫn rực rỡ như những ngày hạnh ngộ
Nỗi chờ mong đang mất mát đâu ngờ!

Anh thấy không mình đã khác ngày xưa
Kí ức chẳng thể dằn vặt mãi
Bình yên quá trong một ngày gặp lại
Thấy lòng quên như chưa nhớ bao giờ…

*Cao Thị Tố Tâm

Wednesday, November 25, 2015

Cho một chiều rỗng




Em biết không ngày cũ đã xa rồi

Từng phiến nắng của mùa xưa rớt lại

Con chuồn chuồn vẫn đậu bờ mê mải

Cánh hoa gầy lặng lẽ cất mình bay



Bỗng chiều nay kỉ niệm về như mây

Hơi thở buồn hoen mờ ô cửa nhỏ

Ước gì có thể nhìn thấy em lần nữa

Nụ cười trong như trăm vạn lần mơ…



Ánh mắt em ngày hẹn hò đầu giờ theo dấu chân mưa

Chỉ còn mất và thiệt, hơn ở lại

Em và ta đi hết mùa khờ dại

Cuối con đường mới biết đã rời tay

Ta hát gì cho năm tháng mình đây?

*Nguyễn Thiên Ngân*

Wednesday, September 30, 2015

ĐỢI


vuông sân qua còn nắng
hôm nay đã ướt mây
xoan hồi kia còn đầy
sớm nay đã hoài phố
đàn buông một điệu cũ
nhưng anh không ở đây
khuôn mặt xương xương gầy
tay em tìm chẳng thấy
những bãi bờ dâu ấy
đã trôi dạt về đâu
em hái một chùm cau
lựng đỏ màu thương nhớ
con đường xa cách trở
lòng người lúc hợp tan
anh có giữ la bàn
để tìm phương em ở
anh có nghe nhịp thở
rất khẽ ở trong đêm
có bờ môi rất mềm
đang hát lời trông ngóng
tuổi xuân trôi rất chóng
mùa hạ về khô rang
thu rồi sẽ lỡ làng
đông vội vàng se sắt
đừng đong tình nước mắt
đừng thả bến cô liêu
đừng lấy nắng đổi chiều
đừng thoảng qua, anh nhé
hãy nói một lời khẽ
như thủa cũ, tự tâm
mình góp chén chung mâm
cho cập bờ hạnh phúc.
Nhược Lạc

Tuesday, September 8, 2015

Unsent letters - Lá thư thứ ba: Mãi mãi

Có một ngày, con gái ạ, con sẽ hiểu ý nghĩa của sự tồn tại của con, nó quí giá và đáng trân trọng biết nhường nào, nhất là với mẹ...

~ Cho một tình yêu sẽ luôn là mãi mãi.
Gửi con gái của mẹ,
Mấy ngày hôm nay mẹ thấy con bần thần, ăn không ngon, và thi thoảng nhìn con rất buồn. Mẹ hỏi con không nói, con bảo là con học mệt quá, nên con có phần bất thần thế thôi, con bảo mẹ đừng lo gì cả vì con là con gái của mẹ cơ mà.
Con gái à, vì con là con của mẹ, nên mẹ hiểu hơn ai hết khi nào con mệt mỏi vì công việc học hành, khi nào con có chuyện buồn không muốn cho bố mẹ biết. Mẹ vẫn chưa quen với việc rằng con gái mẹ đã lớn rồi, có những việc cha mẹ chẳng thể can thiệp, có những chuyện con muốn giữ cho riêng mình. Với mẹ con vẫn là con gái bé nhỏ, cho dù giờ con đã cao hơn mẹ rất nhiều.
Con giấu bố mẹ những rung động của thời học sinh, vì con sợ bố mẹ sẽ mắng con không lo học hành, con giấu bố mẹ những chuyện thất thường mưa nắng của cái tuổi ẩm ương bồng bột. Ngốc ạ, dù cho có nghiêm khắc thế nào, mẹ cũng từng trải qua một thời tuổi trẻ, cái tuổi ô mai với những tình cảm trong sáng, ngọt ngào như cái nắng ngọt mùa xuân. Có một thời như thế…
Thời của các con là thời của chat, của emails, của tin nhắn, của facebook, còn thời của mẹ chỉ có những lá thư ngăn bàn, những cánh hoa ép trong trang vở, những chiều phượng đỏ rực nắng, hay những ngày man mác sắc bằng lăng. Thời của các con bây giờ tình cảm được thể hiện tự nhiên và dễ dàng hơn rất nhiều, chứ chẳng ngượng ngùng dè dặt như thời của mẹ. Có bao nhiêu sự cách biệt của tháng năm, nhưng mẹ tin có những điều vẫn luôn tồn tại, như là niềm hạnh phúc được là một người đặc biệt, được thấy thế giới bé nhỏ và ấm áp trong một cái nắm tay thật chặt, được cảm nhận những phút giây lắng đọng và thời gian như ngừng lại, như Victor Hugo từng nói, không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu.
Rồi con cũng sẽ như mẹ, sẽ trải qua những nỗi buồn khôn xiết của những tình cảm đầu đời, sẽ có nước mắt, có giận hờn, có cãi vã, và có cả sự chia li. Sẽ có lúc con tưởng chừng như thế giới đang đổ sụp trước mắt, và hình như chẳng có điều gì là còn ý nghĩa, chẳng ai là có thể tin tưởng. Nhưng con gái ạ, khi ở tuổi của mẹ, con sẽ thấy những điều ấy nhỏ nhoi lắm so với một đời người, con sẽ thấy điều ý nghĩa nhất cuộc đời, khi ôm trong vòng tay là đứa con bé nhỏ, sẽ hiểu thế nào là hạnh phúc vỡ òa. Có một ngày, con gái ạ, con sẽ hiểu ý nghĩa của sự tồn tại của con, nó quý giá và đáng trân trọng biết nhường nào, nhất là với mẹ.
Khi con gái mẹ biết yêu, mẹ cũng lo như biết bao người mẹ khác trên đời. Mẹ lo con sẽ ngã mà mẹ không thể ở bên cạnh đỡ con dậy như khi con mới tập đi. Mẹ lo con gái mẹ quá mạnh mẽ, quá cứng cỏi để vấp ngã, và khi con ngã sẽ rất đau. Con vẫn thường thắc mắc sao mẹ có thể chiều bố thế, sao mẹ có thể chịu được những tính cách mà con sẽ khó chấp nhận ở người con yêu, sao trong mọi cuộc tranh luận mẹ luôn là người nhún nhường, dù lắm khi mẹ là người đúng. Con ạ, có những bài học mà phải khi ở tuổi của mẹ rồi con mới thấy thấm thía, rằng trong tình yêu, kẻ chiến thắng luôn là kẻ thất bại, và người chiến thắng thật sự là người biết thua trên thế thắng. Con có thể hiếu thắng, nhưng đừng vì muốn thắng, muốn tỏ ra là mình đúng, mà tự làm tổn thương mình, con nhé.
Ở tuổi mười chín, hai mươi, con gái mẹ có thật nhiều ước mơ và hi vọng cao đẹp của tuổi trẻ. Con ao ước những thứ như công bằng, bình đẳng, con còn mạnh bạo tuyên bố sẽ đấu tranh giành quyền bình đẳng cho phụ nữ. Là một người phụ nữ, một người mẹ, mẹ ủng hộ con gái hết mực, nhưng dù làm gì con cũng hãy nhớ, bình đẳng, hay công bằng, hay gì khác cũng là vì hạnh phúc mà thôi. Hãy nhớ, con nhé, hạnh phúc là yêu và được yêu hết lòng, chỉ như thế thôi, là đủ.
Biết nhún nhường là bí quyết của hạnh phúc, biết mạnh mẽ là bí quyết của thành công. Dù biết rằng yếu đuối đôi khi là bản chất của con gái, nhưng mẹ mong con sẽ luôn mạnh mẽ. Dù có chuyện gì xảy ra, hãy luôn trân trọng và yêu quí chính mình, hãy đừng làm tổn thương trái tim của con bằng những điều không đáng. Con từng cười mẹ cổ lỗ sĩ khi tin vào định mệnh, mẹ chưa từng nói cho con, mẹ tin vào định mệnh trong bàn tay mình. Hãy quyết định cuộc đời mình con nhé, dù cho có những quyết định rất khó khăn, có những lúc con mệt mỏi vì gặp phải sai lầm, đừng hối tiếc và vững vàng bước tiếp, bởi con biết không, ở ngay phía sau con, luôn là bạn bè và gia đình, bố mẹ, những người sẽ luôn yêu quí và tin tưởng con.
Trên đời có những thứ tình yêu đầy kịch tính như những bộ phim con vẫn thường xem, có những tình yêu đầy lãng mạn và ước mơ như phim Hàn Quốc, có những câu nói làm mủi lòng người như trong tiểu thuyết, có những điều kì diệu và tuyệt vời như thế thật. Nhưng cũng có những tình yêu bình thường lắm, đơn giản lắm, không có những tình huống hấp dẫn, không có những thứ như trong tiểu thuyết. Con sẽ nhận ra, khi thấy lòng ấm lại khi nhìn hai cụ già tóc bạc trắng nắm tay nhau qua đường, con sẽ nhận ra, khi được nghe một câu hỏi thăm ấm áp khi con ốm, con sẽ nhận ra, khi con lớn.

Mẹ vẫn chẳng thể nào quen được với việc rằng con đã lớn, dù rằng bây giờ mỗi lần mẹ mặc quần áo gì hay trang điểm sẽ có một cô gái xinh đẹp và hiểu biết giúp mẹ chọn đồ, ngắm giúp mẹ xem cái này hay cái kia có đẹp không. Mẹ vẫn mỉm cười khi con cứ toáng lên hỏi mẹ con có béo không, chỗ này chỗ kia con có làm sao không. Mẹ vẫn đùa con, và trêu con rằng có béo đấy, chỗ này chỗ kia xấu đấy. Nhưng con gái biết không, trong mắt của mọi bà mẹ trên đời, con gái mình luôn là đẹp nhất. Dù trên mặt con chẳng may có mụn vì thức khuya học bài, dù đầu tóc còn bù xù vì dậy muộn, dù gì đi chăng nữa, trong mắt mẹ, con luôn là đẹp nhất. Hãy tìm được người yêu con và luôn thấy con như vậy, con nhé!
Trách nhiệm lớn nhất của con với bố mẹ, không phải là phụng dưỡng cha mẹ khi tuổi già (đó là một trách nhiệm lớn nhưng không phải lớn nhất), càng không phải kiếm được nhiều tiền mang về cho bố mẹ. Trách nhiệm lớn nhất của con là hãy sống một cuộc đời hạnh phúc và là một người tử tế. Hãy yêu quí chính con như bố mẹ yêu quí con, hãy yêu và sống thật hết mình và rộng lượng với những người xung quanh, hãy tìm thấy niềm vui trong những gì bé nhỏ. Mẹ đang kể cho con một bí mật rất rõ ràng, hạnh phúc của con là món quà lớn nhất trong cuộc đời người làm cha mẹ.
Ngày mai mẹ muốn con lại mỉm cười, sẽ ăn cơm hào hứng như hàng ngày con vẫn thế, sẽ vui tươi và yêu đời như khi con còn nhỏ, con sẽ vượt qua được nỗi buồn này, sẽ đáng yêu và tỏa sáng như con vẫn thế, vì con là con gái của mẹ cơ mà, phải không con…
***
Mẹ vẫn thường nói thật nhiều điều nghe vô lí, mẹ vẫn hay mắng, hay đòi hỏi rất nhiều. Mẹ vẫn hay kêu con nhõng nhẽo, con không chịu lớn. Mẹ vẫn hay làm những điều thật chẳng hợp thời, vẫn kể những câu chuyện từ xưa xưa lắm. Nhưng cuộc sống sẽ thiếu thốn và nhạt nhẽo lắm, nếu không có những gì mẹ nói hàng ngày.
...
Có những lá thư được cất ở trong lòng, có những niềm riêng mãi nằm trên trang giấy, và có những tình cảm dù không bộc lộ ra, vẫn luôn hiện hữu. Khi bắt đầu một điều gì, người ta đều mong nó trọn vẹn, tròn trịa và viên mãn. Nhưng nét đẹp của cuộc sống lại nằm ở những gì không hoàn hảo. Có làm sao đâu nếu truyện cổ tích chưa thành hiện thực, bởi vì kết thúc có hậu, là khi còn hi vọng


Thư của bố gửi con gái

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí “hàng độc” của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để “quyến rũ” một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười “khủng khiếp” của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.
Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả 2 chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.
Con có thể phải lòng 1 người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.
Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con – con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.
Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với “tiểu thư” Jones rằng “Anh thích em, như em vẫn vậy”. Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu “tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn”? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn 1 chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là 2 người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.
Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi “vũ khí”. Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: “Anh yêu em như em vẫn vậy!” 
Bố của con.

Wednesday, July 15, 2015

Những lời xưa cũ

Xưa anh dặn:
“Hãy nắm tay
đến khi tóc trắng như mây, như trời.”
lòng em giờ bạc hơn đời
bàn tay để lại
anh thời ở đâu?

“Mai này dù có đi đâu,
làm gì cũng phải có nhau!” – anh thề
ngày em sánh bước, vai kề
bên cuộc đời mới
anh về chốn nao

làm sao?
biết phải làm sao?
làm sao cho hết cồn cào ngóng trông?
người còn nhớ chứ?
hay không?
những lời xưa cũ
dù không ích gì ..

Thursday, July 2, 2015

Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại

Thị trấn nào anh đến chiều nay
Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét
Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa
Xóm nào anh sẽ đi qua
Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi…
Dẫu em biết rằng anh trở lại
Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh.
Thời gian trôi theo cánh cửa một mình
Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói
Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi
Một con đường vời vợi núi cùng sông
Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không
Chỉ lá rụng dạt dào lối phố
Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ.
Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên

*Xuân Quỳnh*

Thursday, June 25, 2015

Em trở về hò hẹn với cô đơn

Em trở về hò hẹn với cô đơn
Nhưng đã mất những niềm kiêu hãnh cũ
Chỉ còn những khúc hát ru mong trái tim yên ngủ
Mơ ước bồng bềnh tan rất nhẹ như mây
Em trở về mùa giá lạnh bờ vai
Vòng tay hẹp tự ôm mình không nổi
Tiếng cười vỡ trong đêm đầy bóng tối
Vẫn là em mà còn phải là em?
Em trở về góc phố rất quen
Con đường nhỏ từng quen bàn chân nhỏ
Bỗng hụt bước chông chênh trong chiều gió
Chơi vơi giờ cũng khác những ngày xưa
Em trở về ngồi hát dưới trời mưa
Bài hát cũ nghe lúc còn mười bảy
Từ độ em đi « hoa có vàng nơi ấy »
« Một phút giây nào mình khóc cho nhau »1
Em trở về đứng giữa đêm sâu
Uống tuyệt vọng để say quên hò hẹn
Nước mắt ấm môi, nỗi buồn nghiêng chén
Sóng sánh đêm dài, sóng sánh em.


Wednesday, June 24, 2015

Cà phê cuối ngõ

Cuối ngõ ấy là quán cà phê quen 
Anh đã tin vì uống cà phê mà mắt em nâu đến thế 
Vì viên đá tròn xinh 
Vì bông hoa be bé 
Mà nụ cười em trong hơn 

Cuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơn 
Khi anh nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó 
Cà phê nâu, màu môi em đo đỏ 
Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không? 

Cuối ngõ ấy có bao người mà em nói thật đông 
Anh chỉ thấy toàn người lạ 
Người lạ thì chẳng là gì cả 
Thế giới thu vào một mái tóc em 

Cuối ngõ ấy anh đã tìm được một thói quen 
Một thói quen dễ thương giữa chật chội cuộc đời và bộn bề toan tính 
Chỉ cần em và buổi chiều thanh tịnh 



Một ly nâu đủ ấm áp nụ cười 

Cuối ngõ ấy anh đã tìm thấy một góc nhỏ cuộc đời 
Anh đã trao, dẫu em không nhận


*Thủy Vũ*

"Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không?"

Monday, June 22, 2015

Đáng lẽ

Trang sách ước năm xưa
Đã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏ
Chiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổ
Bao giấc mộng đến ngồi rồi lại ra đi
 
Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng qua
Một gương mặt chập chờn rồi vụt biến
Bao con tàu về ga bao con thuyền cập bến
Mà riêng em chẳng đến cùng tôi
 
Em qua bao con đường, em gặp bao con người
Em cười nói giữa bao bè bạn
Em đặt chân lên bao thành phố khác
Mắt em từng in bao tấp nập hoàng hôn
Có thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đường
Em đi qua cầu thang vô tư có khi còn hát
Có lúc em ốm đau mà anh chẳng biết
Em sống dưới mái nhà cùng thành phố với anh
Mà chẳng gặp nhau dù chỉ một lần
Em hay đâu anh khổ anh buồn
Anh chờ anh đợi
Nghĩ lại còn giận em lắm đấy
Em biết không những tháng năm dài
Anh như người con giai
Ở trong bài hát cũ
Đi tìm em phiêu bạt những dòng sông
“một tin trông
Hai tin đợi
Ba bốn tin chờ
Sao chẳng thấy em”
 
Bây giờ chúng mình đã có nhau
Khoảng thời gian còn lại
Thương biết mấy vẫn còn chưa đủ
Lẽ nào anh lại trách em
Nhưng phải nói cho mà biết
Đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu.


 

Em chỉ ước mình là cánh hoa bay

Em chỉ ước mình là cánh hoa bay
Lạc vào khoảng trời anh vào một ngày cả gió
Em nghĩ mình nên học cách tha thứ cho nhau
Về những lời hứa khi tình yêu đầy nhất
Em vẫn tin đó là những lời rất thật
Nhưng hôm nay giây phút ấy qua rồi.
Anh từng nói với em về những chân trời
Nơi chúng ta sẽ nằm chung một dải cầu vồng,
Môi ngậm chung một nhành cỏ sữa
Em tin chứ, em tin hơn thế nữa
Em tin nụ hoa này vì hai ta mà nở
Ngấn lá này vì yêu quá mà xanh
Em tin rằng khi tay em trong tay anh
Chỉ một mẩu bánh mì khô cũng sẽ thành bữa tiệc
Chỉ một vệt nắng vàng cũng đủ làm nên mùa hè
Và tháng ngày hai đứa mình
Chỉ toàn là những khúc phim náo động
Lồng những đoạn nhạc thập niên bảy mươi giản đơn
“I wanna hold your hand”
“I’m just a jealous man”
Mà nghe muốn rã tim.
Nhưng em biết sau đoạn cao trào là những phút lặng yên
Sau ghềnh thác là những hồ nước lặng
Sau đêm vui là sớm mai yên ắng
Người ta qua cơn say, mới sực nhớ ra mình
Cần có hai người để gọi tên bầu trời, em tin
Nhưng  em biết, anh cũng có một bầu trời riêng cần giữ
Nên anh ạ, một đôi lần, em nghĩ
Có khi mình nên tha thứ cho nhau
Về những câu thề hứa thuở ban đầu.
*NTN*

Rainy season has come


BÀI THƠ NÀY TẶNG NHỮNG ĐẮM SAY QUA
VÀ TẶNG CẢ NGƯỜI TÔI CHƯA TỪNG MẤT
Thế là cơn mưa đầu tiên đã đến
Mình còn chưa kịp quên cơn mưa năm cũ đã bắt đầu thế nào
Tại sao
Mình mắc mưa ở đâu
Với  ai
Lúc đó quán mở bài gì
Và màu áo của người ta màu gì.
Thế mà đã mùa mưa
Người  năm ngoái còn mới tinh
Nay đã thành người xưa
Nhìn nhau bắt đầu ngán lên tới cổ
Bài hát mùa xưa vẫn còn run rẩy
Sao bây giờ chỉ làm mình nhớ đến khôn khuây cái người mình chưa hề mất bao giờ
Em ơi, em ơi
Làm sao để trở về mùa mưa năm ngoái
Khi những tổn thương chưa bén rễ lên cây
Khi vì tình yêu và vì những đắm say
Chúng mình có thể thứ tha cho nhau kể cả những tội lỗi tày đình như lừa cha phản chúa
Sao bây giờ chỉ vì một mẩu bánh mì anh bỏ dở
Mà em nỡ cau mày?
Vì vài ba phút anh tới muộn
Mà em đành chua cay?
Sao anh có thể đành quên ngày thứ ba trăm tám mươi ba chúng mình quen
Trong khi mùa mưa năm ngoái,
Giây thứ hai triệu quen nhau cũng đáng để khui vang, tặng hoa mừng kỷ niệm
Sao anh có thể để em đứng chờ lâu như thế
Khi mùa mưa năm ngoái,
Anh đứng dưới mưa sớm đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Có lẽ chúng mình đều là những cơn mưa
Trút hết nước cả rồi,
Nên bắt đầu cơn nắng…
Anh ước gì được trở về mùa mưa năm ngoái.
Để yêu em say đắm lại một lần
Muốn nói rằng, nhớ người lắm, biết không?
Người mà anh chưa từng bao giờ mất…


Thursday, June 18, 2015

Em muốn gặp anh chiều nay

Em muốn gặp anh chiều nay
Khi nhìn thấy những tàng me xanh nhức nhối. 
Em phải gặp để nói điều muốn nói 
Điều em giấu trong lòng từ đầu hè năm nay

Em muốn gặp anh chiều nay
Khi nhìn thấy ly trà đá rịn mồ hôi
Đáy ly loang thành hình nỗi nhớ
Nhớ là một điều không thể diễn giải
Thành lời
Nên em muốn gặp anh chiều nay. 

Em muốn gặp anh chiều nay
Dù là không được nắm bàn tay
Dù chỉ nhìn rất sâu và rất lâu 
Rồi thì mỗi người một ngả
Dù chẳng để làm gì cả
Nhưng em muốn gặp anh chiều nay.

Chúng mình đều có những niềm riêng

“Bạn buồn, rủ mình đi ra quán
Chiều mưa lất phất dọc bờ kè
Chán nỗi rượu bia mình dị ứng
Bạn ngồi độc ẩm, có người nghe

Bạn kể mình nghe chuyện tình yêu
Mình nghe cũng chẳng hiểu bao nhiêu
Chỉ biết đại khái rằng: tan vỡ
Và nay bạn vẫn nhớ thương nhiều

Bạn uống tràn ly rồi bạn say
Bạn khóc, bạn cười như dại ngây
Mình lau nước mắt trên mặt bạn
Thương quá là thương những lúc này

Mình ước gì mình cũng biết say
Cũng khóc cười như thể dại ngây
Nghe bạn, mình bỗng đau chuyện cũ
Đau suốt từ xưa, đau đến nay

Bạn dựa vai mình, ngẩn nhìn mưa
Con kênh đen đục chảy lờ đờ
Nước mắt bạn khô, vai mình ướt
Mình tỉnh mà say, say bất ngờ.”




Sunday, June 14, 2015

Thương anh!

Anh đừng buồn vì em vẫn thương anh
dù cuộc sống chẳng dễ dàng là mấy
đôi lúc mệt nhoài có làm anh chán ngấy
anh cũng đừng buồn,
em sẽ mãi ở đây!

Công việc,bạn bè hay có lúc uống say
chỉ cần anh nhớ về ôm em mà ngủ
ngôi nhà nhỏ thôi,
tình yêu nhiều là đủ
góc bếp nhỏ thôi,
miễn ấm áp quanh năm!

Anh đừng giận hờn khi những lúc quan tâm
mà em nói nhiều hay càu nhàu, bực bội
đừng bỏ mặc em mỗi khi em hờn dỗi
bởi em thương nhiều nên nông nổi thế thôi!

Cuộc đời sau này dù nhiều những buồn vui
dù nhiều tiếng cười hay những lần bật khóc
dù là ấm êm hay đôi lần khó nhọc
anh cũng đừng buồn vì em mãi thương anh!

Sau này cho dù mình bạc mái tóc xanh
cái cây em trồng sắp trăm lần thay lá
em vẫn ở đây,anh đừng lo gì cả
dù chúng mình già thì em vẫn thương anh!

*P2T*


Friday, June 12, 2015

Thư gửi một người bạn gái

Ta lớn lên cửa sổ thay màu
Nghe tiếng chim không thấy mùa nắng nữa
Con thuyền giấy nát nhàu sau trận gió
Thành phố nghèo hơn và cũng buồn hơn

Mưa không mơ hồ mà tàn nhẫn từng cơn
Quyển sách cũ bài thơ nhoè nét chữ
Em đã tin trời xanh ngoài cửa sổ
Trời đen sẫm cửa sập nát vai em

Tưởng hoa hồng là hương của đêm
Hoa đã rụng và em không khóc được
Những câu hỏi ban đầu đơn giản nhất
Ngỡ giải đáp rồi nay vẫn xé lòng em

Trang sách tình yêu có ngôi sao lên
Không giống với cuộc đời thô bạo
Vì ta lầm đường hay vì trời nổi bão
Thương bạn bè ngơ ngác ngóng tin nhau


Ngày xưa anh có hẹn hò đâu
Thư em viết anh chẳng hề đáp lại
Em nông nổi như một dòng suối chảy
Tin bình minh nhưng chỉ gặp sương chiều

Giữa chiến tranh hiểu đời thực hơn nhiều
Rách tan cả những làn sương đẹp phủ
Chỉ còn lại nỗi nhớ buồn trơ núi đá
Điều em tin là nhảm nhí mà thôi

Nơi xa xôi lầy lội mưa dài
Ngôi trường nhỏ một ngọn đèn khuya khuắt
Em có nghĩ về ngôi sao đã mất
Khi mùa hè vẫn trời thẳm như xưa

Đường về em lận đận chuyền tàu trưa
Ga vắng vẻ chỉ có mùi đá khét
Chiếc cốc rơi mọi điều tan vỡ hết
Em có còn mong ước nữa không em? 


*LQV*



Tuesday, June 9, 2015

Những trích dẫn hay của Phan Ý Yên