Wednesday, September 30, 2015

ĐỢI


vuông sân qua còn nắng
hôm nay đã ướt mây
xoan hồi kia còn đầy
sớm nay đã hoài phố
đàn buông một điệu cũ
nhưng anh không ở đây
khuôn mặt xương xương gầy
tay em tìm chẳng thấy
những bãi bờ dâu ấy
đã trôi dạt về đâu
em hái một chùm cau
lựng đỏ màu thương nhớ
con đường xa cách trở
lòng người lúc hợp tan
anh có giữ la bàn
để tìm phương em ở
anh có nghe nhịp thở
rất khẽ ở trong đêm
có bờ môi rất mềm
đang hát lời trông ngóng
tuổi xuân trôi rất chóng
mùa hạ về khô rang
thu rồi sẽ lỡ làng
đông vội vàng se sắt
đừng đong tình nước mắt
đừng thả bến cô liêu
đừng lấy nắng đổi chiều
đừng thoảng qua, anh nhé
hãy nói một lời khẽ
như thủa cũ, tự tâm
mình góp chén chung mâm
cho cập bờ hạnh phúc.
Nhược Lạc

0 comments:

Post a Comment