Monday, September 20, 2021

HAY. GHI NHỚ

 …Tất cả ko có gì là tự dưng, 1 sợi tóc rơi cũng ko nằm ngoài ý Trời.

Quan trọng hơn là ở thời điểm, ko tự dưng thần kinh, ko tự dưng lại tỉnh táo, ko tự dưng biến mất, k tự dưng lại xuất hiện, ko tự dưng lên tiếng, ko tự dưng im lặng… con ng ai làm gì cũng đều có mục đích.
Có những điều, cần nhìn thấu, ko cần nói rõ, ko cần đôi co. Vì người cùng tư duy, ko cần nói cũng hiểu, đã ko cùng tư duy có nói mãi cũng ko hiểu. Ai cũng tự có kết luận của mình rồi.
Trên đời này ko ai vỗ ngực làm đúng tất cả, ko ai chưa từng có lỗi lầm, cũng chẳng ai là ko từng gây nghiệp nhưng…
Người đàng hoàng thì nhất cử nhất động sẽ đàng hoàng, tự tin, dám làm dám chịu, có sai có sửa… đó là tâm lý hành vi của ng đàng hoàng, còn ng ko đàng hoàng thì tôi ko biết.
“Đã mê nhưng đã tỉnh, Mê nhưng nhất định ko muội”


Mình cop ở fb chị Hằng Túi

Ôi sao thấy hay từng câu, từng câu

Wednesday, September 8, 2021

Hihi

 HN vào Thu rồi mát ghê

Có nhữg ngày chẳng ai làm gì mà mình cũng buồn hihi.. tự dưng buồn như thíu nữ 18 thế này, chết thật ko

Monday, September 6, 2021

Taek Reply1988

Những cảnh quay cuối cùng trong Reply1988 là sự tan hoang của khu xóm nhỏ, là sự rời đi của từng gia đình, là sự lớn lên của những đứa trẻ, già đi của bố mẹ.. Mọi người khi xem xong, đa số đều thể hiện sự tiếc nuối, buồn bã cho thời thanh xuân đã qua đi, cho những ký ức tươi đẹp về khu phố ấm áp tình người nay không còn nữa.. 

Bản thân mình thì ko, rõ ràng bố mẹ đã có những quãng thời gian thật đẹp, đám bạn trẻ đã có thanh xuân thật đáng nhớ,  uống đến đổ gục, hát đến khàn họng, cười đến rơi lệ, khóc đến bò nhoài.. và hơn hết ai cũng thành công, hạnh phúc.. Duy nhất, khi xem đến những tập cuối cùng mình chỉ tiếc nhất 1 điều rằng phim đã ko khai thác sâu hơn về nhân vật Choi Teak 

Những tập đầu Taek mờ nhạt vô cùng, cuộc sống dường như chỉ xoay quanh bố và cờ vây.  một người con cô độc khi mẹ mất sớm còn bố thì hơi cứng nhắc, không biết thể hiện tình cảm; một người bạn trầm buồn và có đôi chút đơn thuần, yếu ớt.  Mình chỉ bắt đầu để ý hơn đến taek ở cảnh quay này - Trước khi vào trận đấu ở TQ, tay Taek cầm điếu thuốc. mình bị ám ảnh cảnh quay này vô cùng, mình nghĩ đến những áp lực mà cậu bé 18 tuổi phải trải qua, âm thầm lặng lẽ, đau đớn nhớ nhung, cô độc lạnh lẽo..

Và vì mình đã bắt đầu chú ý đến nhân vật này nên những tập sau đó mình vô cùng muốn xem cảnh có cậu chàng này, lúc đó mới phát hiện ra - cậu bé đầy bất ngờ và thú vị và thương cậu vô cùng,  thương Taek, thương như kiểu mong cậu ấy sẽ được hạnh phúc, mình sẽ ở bên cạnh dõi theo cậu ấy mà thôi, một thứ tình cảm nhẹ nhàng, dịu dàng và êm ả như vậy thôi.


Sự trưởng thành của Taek, không thể hiện ở việc hút thuốc, dáng vẻ đội mũ cool ngầu. Mà ở cách đối mặt với áp lực. Một Teak hoàn toàn khác trong các cuộc thi. Lặng lẽ trong vòng vây phóng viên, cô đơn trong mọi cuộc đấu, tự mình vượt qua cảm giác sợ hãi gặp người lạ, nghiêm túc cứng cỏi lạ thường.


Một chàng trai nhẹ nhàng, ấm áp với chất giọng trầm, không bao giờ vội vàng, và cách thể hiện tình cảm kỳ quái.


Có vẻ hơi yếu ớt, dè dặt nhưng lại đầy tinh ý đi theo bảo vệ Duksun sợ cô gặp biến thái hay mạnh mẽ bế bổng cô bé lên chạy khỏi sân bóng.


Luôn im lặng nhưng đầy thấu hiểu và khiến người ta sinh yêu thương dạt dào. Ngoài những nét rất dịu dàng ấy, Taek còn đầy mãnh liệt trong tình yêu. Ai mà ngờ được cậu bé có vẻ nhút nhát ấy lại chủ động tỏ tình, sẵn sàng nắm tay Duksun chỗ đông người hay không ngần ngại thừa nhận tình cảm hai người với người khác chứ.  


 Bỏ buổi thi đấu để chạy hồng hộc đến tìm Duk Sun, từ bỏ một thứ quan trọng để đến với một thứ quan trọng hơn, điều đó đã đủ chứng minh vị trí của Duk Sun trong trái tim của chàng trai ngố tàu này. Yêu một người là phải can đảm vứt bỏ lòng tự trọng, chính sự chần chừ khiến Jung Hwan luôn là người đến sau. "Một tên gọi khác của duyên phận, chính là thời khắc".


Taek chưa từng lẩn tránh hay do dự một lần nào trước DukSun – điều mà Jung Hwan luôn và luôn làm… Mệt ư, cậu sẵn sàng ngả vào lòng DukSun. Thích ư, câu sẵn sàng cười tít mắt và nói bằng một chất giọng “không-tin-không-được” là “Tớ thích lắm”. Được hỏi ư, thì trả lời, đơn giản và thành thật.

Ngoài những điều đó ra, mình còn thực sự thích hình ảnh của Taek khi thi đấu. Lạnh lùng, tập trung, “thắng không kiêu, bại không nản”. Chỉ môt lần sau khi thi đấu xong Taek cười, và chỉ cười một người con gái duy nhất – DukSun- người mà từ những ngày bé thơ cậu đã luôn hướng mắt đến, đã luôn yêu thương…


Một mặt nào đó, Taek giống như những gì một người con gái bình thường trông chờ cho tình yêu của cuộc đời mình – yêu một cách mạnh mẽ, quyết đoán, và không từ bỏ. Taek yêu chỉ một cô gái, từ ngày còn nhỏ, cho đến những năm 18 tuổi, cho đến những tháng ngày 24 tuổi, rồi cho đến hiện tại, khi mọi thứ đã qua…



Taek lúc nào cũng ở bên, quan tâm Duksun, là niềm vui nho nhỏ của riêng cô bé trong suốt những năm tháng đó.



Vào khoảnh khắc Teak cầm điện thoại khe khẽ nói "Là tớ, Taekie đây", ngước đôi mắt trong veo nhìn trời đêm đổ tuyết tôi đã biết chắc cậu trở thành lời hồi đáp chính xác nhất của năm 1988.
















Wednesday, September 1, 2021

LÒNG TỐT

 Thực sự mình nghĩ nhiều về nó. 1 phần mình bị ảnh hưởng bởi sếp mình

Và cũng từ lâu lâu, mình luôn động viên chồng mình hoặc em mình khi có điều gì đó ko ổn rằng: Mình tốt với người này ko có nghĩa là ngta phải tốt lại.. Mà mình sống tốt, ắt sẽ có 1 ngày nào đó tại 1 thời điểm nào đó mình cần sự trợ giúp, sẽ có người giúp mình thôi <3 

Hôm qua mình tốt với ng đó. Ngày mai, ngta có thể vô tình hỏi những câu làm tổn thương thì cũng hãy đừng buồn nhé! Mình sống theo quy tắc: chỉ những ai mình yêu thương thì mình mới quan tâm đến và đúng thật cũng chỉ những người đó mới có thể làm tổn thương mình. Mỗi vết thương là 1 bài học. Mình đừng quá lo chuyện bao đồng nhé!

Mình từng bị 1 xe máy quay ngoắt sang đường va phải, lăn cả ra đường - 1 chị đi từ sau xông lên mắng cái anh đấy 1 trận - dù là người ko quen biết nhưng cảm thấy biết ơn chị vô cùng vì cảm giác được bảo vệ

Rồi cái lần mình phi xe lên vỉa hè trời mưa trơn trượt ngã lăn quay, xe dính cả vào ô tô đằng trước - 4.5 chú bảo vệ từ tít ở xa vẫn phi lại giúp mình, kéo xe mình ra khỏi xe ô tô đằng trước

Có lần mình vội quá, phóng nhanh ko phanh kịp, đâm vào đuôi xe trước rồi ngã lăn ra đường. Có người đến đỡ rồi dựng xe giúp

Cả lần tắc đường được nhường đường, rồi có lần đi mua pate nhưng mãi ko chuyển khoản được - chủ cửa hàng bảo cứ về đi, chuyển khoản sau cũng được.. vân vân mây mây

Và vì những chuyện bé bé như thế nên mình tin - mình là 1 người hạnh phúc <3 


À mình chợt nhớ ra cảm xúc này, mình phải ghi lại luôn ko có quên mất

Chiều qua như mọi ngày trong đợt giãn cách này. Cả nhà lại lên sân thượng tập thể dục 1 chút và hóng mát.

Buổi chiều hoàng hôn mây đẹp rụng rời, ở bãi cỏ có 1 chú gì đó xách theo loa lên, nghe 1 loạt bài ngày xưa.. ôi, cái gió nhè nhẹ hiu hiu, thứ ánh sáng hoàng hôn ở xa ráng chiều tuyệt đẹp, bên cạnh là chồng ngồi tựa lưng, xa xa là con đang chạy chơi - mình cảm thấy an yên và hạnh phúc thực sự. Thật, cuộc đời cũng chỉ cần những giây phút như thế thôi!


"Ở đây phố xá hiền như cỏ
Có nỗi hồn nhiên giữa mặt người
Ở đây cỏ sẽ hiền hơn phố
Bởi dưới chân em có mặt trời."