Wednesday, July 27, 2016

Thơ của Vũ Quỳnh Hương

Có một cánh cửa đang dần đóng lại
Khi em liền kề mà chẳng hiểu gì về anh
Khoảng cách nào cứ âm thầm loãng rộng
Một giấc mơ đêm cũng thấy chòng chành
Chẳng hỏi nữa ai là người mắc nợ
Sau mùa hoa đổ mình vướng vào nhau
Đông hạ xuân thu chảy trôi không còn đếm
Tấm áo giặt xong không nhớ phẳng hay nhàu
Thời gian cứ bình thản thành ngạo nghễ
Lửa yêu đương nóng đến mấy cũng tàn
Có bao giờ ta quay đầu nhìn lại
Lý do nào mãi cho chuyện hợp - tan?
Thật lòng đấy, em sắp sửa quên hết
Tán Osaka ủ rũ cúi đầu
Đời nhạt quá mình vô tình như thể
Chưa một lần sâu sắc đến đau nhau!
Cái thế giới mà anh không ở đó
Chỉ có em và năm tháng úa màu
Nơi chia sẻ không chạm tay đến được
Con sói độc hành vẫn nhớ ánh trăng sâu
Và lặng lẽ len vào trong trống rỗng
Lúc nửa đêm em hành lễ một mình
Quỳ dưới chân niềm tin từng vĩnh cửu
Tự hỏi lòng đâu khoảng khắc tái sinh?
*Vũ Quỳnh Hương*




1 comments:

Post a Comment