Tuesday, September 22, 2020

Có điều gì sao chẳng nói nói cùng anh

 Hỗn độn, vụn vỡ, len lỏi vào ngóc ngách chực làm mình ngã quỵ. Có những ngày trời âm u xám xịt, nặng trĩu lòng vì ngổn ngang suy nghĩ.. Dài thật dài, buồn thật buồn, xa thật xa..

Chẳng biết phải nói gì, cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, chẳng biết bày tỏ thế nào.. Phàm là con người, ai chẳng có lúc buồn như thế..

Cắm một bình hoa thật đẹp, nấu một món ăn thật ngon, nghe con ê a kể chuyện, skincare gì nữa? ôi chẳng thể nghĩ được gì nữa. Vì lòng buồn hắt buồn hiu, buồn như nồi chè bị thiu, buồn như người con gái tuổi trăng tròn ko được rủ đi chơi..



Ngày 4.8.2012.

Như pix này, thế thôi.

Sau này về già, có thể mình sẽ nhớ khoảng time khủng hoảng này nhất.
..

Cố lên, qua hết thôi .. hihi


Rảnh lục lại fb, thấy mình có 1 bức ảnh với caption này. Ôi 22 tuổi và 1 khẳng định ngốc ngếch thực sự.. vì giờ mình quên cmn khủng hoảng gì rồi =)).

30 tuổi nhìn lại, sẽ thấy mỗi giai đoạn là 1 khủng hoảng nhất định.. cuộc đời con người suy cho cùng là những khủng hoảng nối tiếp nhau, chưa qua hết cơn khủng hoảng này sẽ có 1 cơn khác ập đến.. hihi


Đây là chốn viết lung tung của mình.. có ai mò vào đây đọc ko nhỉ? Lên tiếng 1 câu cho vui nhé các bạn =))

0 comments:

Post a Comment