Wednesday, May 27, 2015

ĐÊM


Anh trở về im lặng với màn đêm
cất chiếc áo phong sương, ước làm người bình dị
đời quẩn quanh vô vị
nhặt nhạnh nỗi cô đơn.


Em có thể vì anh, đừng suy tính thiệt hơn?
Cứ bên nhau đến khi mình có thể
Tình yêu say đắm thế
Nào cũng có bền lâu?


Người chỉ ở cạnh nhau
Khi tình thương đủ đậm.

Có thể anh đã là người đến chậm
Khi trái tim em lỡ một nhịp rồi
Anh biết làm gì? Anh gọi em trở lại?
Hay lặng lẽ nhìn theo dư ảnh xa xôi…


Tình đọng giọt đầu môi
Người xa như hơi thở
Nhớ thương thì vô cớ
Tháng năm thì buông trôi.

*Trần Việt Anh*


0 comments:

Post a Comment