Vẫn thường trực là nỗi nhớ bố. Có hôm đi TTTM chơi, lên khỏi thang máy 1 cái mình lại nhớ bố hay cầm điện thoại quay mọi thứ, quay con cháu, quay mẹ, quay cảnh :) Nhớ thật nhớ
30 năm và nỗi nhớ bất lực, cái cảm giác bất lực với nỗi nhớ - lần đầu tiên mình trải qua. Mình sợ. Sợ thật sự và ko muốn chạm hẳn vào nó. Tức là cứ tự giới hạn bản thân đến 1 điểm nào đó gần đến là lại ngăn lại.
năm lớp 9 học xa, nhớ mẹ, khóc lóc thảm thiết rồi cũng gọi điện, nói chuyện với mẹ.
Giờ nhớ bố quá, nhớ cũng chẳng làm được gì cả.
0 comments:
Post a Comment