Thursday, June 16, 2022

"Em cần một người quan tâm"

 Youtube chạy đến bài "Em cần một người quan tâm"


Vô tình đọc được 1 bạn trẻ comment thế này: "Bạn chỉ vì đã gom đủ thất vọng, không thể chịu đựng được sự vô tâm của anh ấy nữa mà rời đi. Còn anh ấy lại nghĩ rằng do bạn không đủ yêu anh ấy."


Ôi cuộc đời ..


"Khóc cho cô gái ấy. Tự bẻ gãy đôi cánh để nép vào lồng ngực một người đàn ông. Nhưng bão tố không đến từ bên ngoài, nó đến từ nơi ngực trái."


Dễ dàng bỏ qua lỗi lầm cho người khác. Nhưng ko dễ dàng bỏ được ấm ức trong lòng mình


“Nỗi buồn xin lỗi bàn tay
Tấm thân hiu quạnh ngồi say một mình…”


Vấn đề ở đây, bạn là sự ưu tiên hay sự lựa chọn?

Mọi người thường hay có thần tượng. Còn mình - chẳng thần tượng ai cả.

Kể cả ca sĩ hát hay - mình chỉ thik bài hát

Diễn viên đóng phim hay - mình chỉ thik nhân vật trong phim

Hoặc diễn giả - mình chỉ thik những câu nói phù hợp, đồng cảm với cách sống, tâm trạng hiện tại của mình

“Nếu buồn hãy ngước nhìn bầu trời, nó rộng lớn như vậy, nhất định có thể bao dung mọi tủi hờn của bạn…


Em hi vọng anh sẽ không bao giờ thấy mình đơn độc và buồn bã. Như em.
Như em.


“Em cũng buồn lắm chứ
 Với ngần ấy
 câu
 từ…”


“Người có biết xót xa ta mang…”



Chúng ta của sau này
Liệu sẽ cùng nhau già đi
Hay anh và em
Mỗi người rồi sẽ bình yên
Bên một hình dung khác?
Chúng ta của sau này sẽ nhiều niềm vui
Hay chỉ toàn là đau thương mất mát
Có tất thảy mọi thứ  trong tay mình
Nhưng lại chẳng có nhau…


“Anh không thể đoán được nỗi đau mà em đang ôm vào lòng to lớn và sâu thẳm đến mức nào, nhưng em là người có thể giải quyết gọn ghẽ những bất ổn trong mọi hoàn cảnh. Dù cho tổn thương ấy có vô cùng đớn đau.

Thế nên anh mong rằng trong khoảng thời gian ấy, em không nghĩ đến hai chữ “bỏ cuộc”. Dù có loạng choạng rồi ngã xuống cũng không sao hết. Bởi có rất nhiều người khác ở bên cạnh sẵn sàng vực em dậy. Em không cần lo lắng gì cả. Bóng tối trong tim em giờ đây chẳng qua chỉ là một mùa đông dài bất thường. Khi mùa lạnh giá qua đi, những ngày xuân ấm áp ngập tràn sắc hoa sẽ đến với cuộc sống của em…”




Bão táp ư? Số phận ư? tôi chấp cả
Tôi có thể trở thành một đại quân tử
Hay một kẻ đớn hèn mạt hạng
Chỉ vì yêu.
Nhưng tôi biết bi kịch của mình: là gió chỉ thổi một chiều…

Và tôi biết bi kịch của những tình yêu
Là người ta không đủ yêu nhau để cùng đi đến cuối

Giờ tôi muốn nằm yên trên núi
Mơ về đêm sương…
(“Khi thanh âm cũng bất lực như lời”_NTN)




Tự dưng nghĩ về những giấc mơ hoảng loạn, trong giấc mơ đó chưa 1 lần có anh xuất hiện.


“Cố giữ lòng đầy đến bao giờ
Có những buồn phiền đã khô…”


“Nhớ và quên, ngẫm mà xem phải chăng nói cho cùng đó là hai lẽ sinh tồn tuy hai mà một, hai mặt chủ yếu không thể tách rời của công cuộc làm người ở đời. Không biết nhớ  thì hiển nhiên không thể là con người rồi. Song sống mà không biết quên đi đến mức “nẻ cả lỗ tai” thì cũng chẳng thể nào sống nổi trên cõi nhân gian biết mấy khổ đau quá phức tạp và nhiêu khê này. Cuộc đời này phải chăng lắm lúc cũng đáng quên biết bao nhiêu, quên phứt đi cho rảnh, cho rồi, mà ngẫm cho cùng cũng lại đáng sống để mà nhớ lấy biết bao nhiêu…
(Các bạn tôi ở trên ấy_Nguyên Ngọc)



Ước gì sau một cơn say
Mình quên hết những tháng ngày buồn  qua
Có thương thì cũng chỉ là…


“Hãy biết thương những gì đã cùng ta sống
Những gì trong năm tháng trôi qua...”
“ Em có đọc, em ơi đừng buồn sợ 
Thật ra sách trên đời 
Có phải trái đầu đuôi 
Tất cả rối bời 
Là do người ta lầm lẫn. “


Rốt cuộc rồi chúng mình cũng chia tay
Sau những lần lặng im bão nổi
Rốt cuộc sau những yêu thương nồng nàn sôi nổi
Chúng mình cũng chẳng thể nào tay níu được tay…

"...

Đời nhạt quá, mình vô tình như thể

Chưa một lần sâu sắc đến đau nhau


Cái thế giới mà anh không ở đó

Chỉ có em và năm tháng úa màu

Nơi chia sẻ không chạm tay đến được

Con sói độc hành vẫn nhớ ánh trăng sâu




“Chỉ mong một buổi sáng nào đó thức dậy, mở toang cánh cửa, mình sẽ có thể mỉm cười, nhận ra mối duyên ngỡ là đau đớn hôm nào đã tan biến vô hình hệt như khi nó đến…”

.. " 



Thực ra em chỉ gắng
Tỏ ra là không sao
Nhưng riêng mình em biết
Buồn thương đến nhường nào…


“Người còn giữ được mảnh gương

Mai sau soi thấy vết thương tôi-còn…”

1 comments:

" Đời người có một gang tay
Ngọt ngào chẳng đủ, đắng cay làm gì"

Post a Comment