Wednesday, July 15, 2020

Cho những gì bình yên nhất

Tối qua lang thang thế nào mà lại vào page "Góc của Tùng".. Rồi đắm chìm ở không gian đó.. Mình mê mẩn những clip ghép nhạc, clip tiếng mưa rơi, nhà vườn đầy hoa, những an yên giản dị nhất mà giới trẻ thành phố tìm kiếm. Hay những clip quay về những minishow của các ca sĩ ở khu vườn trên mây. Mê thật mê

 Dường như cứ đi 1 vòng, ta về lại vị trí ban đầu. Cách đây 10 năm, 20 năm - một thế hệ đổ xô lên thành phố kiếm tiền, xoáy theo vòng quay bất tận - bán nhà ở quê mua chung cư.. Rồi giờ đây những ngột ngạt khói bụi, ô nhiễm không khí lại khiến con nguời ta mơ về  những thứ bình dị giản đơn nhất, những gì thiên nhất nhất, cây cỏ hoa lá, căn nhà vườn xung quanh vọng tiếng chim kêu.

Từng bài hát, từng bài thơ rủ nhau về già chúng mình sẽ rời xa thành phố nhé.. Về già? già là bao giờ? già tính theo độ tuổi hay tính theo những ước mơ? những tinh thần chết dần mòn ở vòng xoáy cơm áo gạo tiền đó? sao không phải là ngay bây giờ? hỡi những người trẻ?


Có thể sinh ra ở núi nên mình luôn thik núi hơn biển (phần khác vì mình nhát nước). Mình có 1 tuổi thơ thật đẹp với đồi núi, với rừng, với thiên nhiên, với đất đỏ bazan - Tây nguyên Đăk Lăk

Mình có cả 1 vườn cây ăn quả, đến mùa cứ trèo lên cây ăn ngay tại trận :D Ôi nhớ cây chôm chôm sai trĩu quả, cây ổi quả to nặng kéo cả cành chạm đất, cây khế bố bảo cành giòn lắm ko được trèo nhé - chỉ dùng que để chọc cho rớt mà ăn nếu thèm thôi..  cây xoài đầy mủ lem nhem áo, cây roi đỏ lừ quả to lắm nhưng chua loét, cây táo đầy gai muốn hái 1 quả cũng phải thật cẩn thận, cây sầu riêng có con bướm to đùng là nỗi ám ảnh mỗi khi mùa hoa nở..
Vườn nhà mình có cả 1 ao đầy cá, có bể cá trê mà bố câu lên kho tộ ngay tại chỗ.. Cái sân rộng thật rộng đến mùa cafe phơi đầy quả xanh quả đỏ, 2 hàng chè ở dốc xuống sân, 2 cây dừa đầu cổng quả bé tí mà đầy nước, hàng rào thép gai có cây đậu ván mùa nào cũng có quả mà mẹ hái xào lên ăn, rồi dãy dứa gai bố bảo mỗi khi ăn phải cẩn thận gọt hết mắt dứa..
Ôi nhắc lại mình nhớ vườn, nhớ mùi hơi đất bốc lên mỗi khi mưa về, cầu vồng lên sau những trận mưa có nắng, nhớ cả con cuốn chiếu mình ghét nhất thế gian vì trông nó thật sự kinh khủng khiếp..
Nhớ dốc lên nhà trên, nhớ đường nhựa trầy chân mỗi khi đá bóng bị ngã, vỉa hè bê tông đầy thuỷ tinh có lần dẫm trúng, dãy bằng lăng hoa tím xôn xao hè về, cây phượng vĩ ở trường mẫu giáo đỏ gọi hè sang, cây bàng trước nhà đầy sâu róm mắc võng nằm đung đưa mỗi trưa..  nhớ là nhớ đến lạ..

Thế hệ tuổi mình giờ chắc cũng đã đi xa.
Người ra bắc, người vào nam làm kinh tế
Mảnh đất tây nguyên mỗi khi nhắc vẫn xôn xao là thế
Những kỷ niêm ùa về, tuổi thơ đẹp làm sao

Mình tin trong mỗi con người luôn tồn tại 1 đứa trẻ, luôn có 1 ký ức nhất định về tuổi thơ mà ko thể nào quên, luôn nhớ về và đau đáu mỗi khi chạm mạch cảm xúc

Ước gì có dịp mình được quay trở lại vùng đất đó. Nơi giao thoa văn hoá giữa các vùng miền. lũ trẻ con chơi cùng nhau, học cùng lớp cùng trường nhưng mỗi đứa nói giọng 1 tỉnh. Mỗi nhà 1 món ăn  trưng,  cứ hè đến có người ở quê vào thăm là cả bọn lại có thêm người chơi cùng, đủ trò đủ thứ.

Dù sao tuổi thơ cũng thật tuyệt vời. Ước có lần được quay lại lắm nhưng chắc sẽ là không bao giờ :)

0 comments:

Post a Comment