Thursday, July 9, 2020

VIẾT



Hôm nọ hỏi và tâm sự với chị. rằng "ngày xưa chị có 1 blog viết nhiều bài hay lắm, giờ tên miền ko gia hạn em ko vào đọc được nữa".. Thế rồi có link của blogspot, mình ngồi đắm chìm cả 1 tiếng đồng hồ trước giờ về. Blog về cả 1 thời tuổi trẻ cho đến khi chị lấy chồng sinh con. Blog viết về cuộc sống, về gia đình, về chồng về con, về ước mơ sở thik, về những lần bực dọc.. Phải rồi, nếu chị ko từng viết làm sao chị có thể nhớ lại cảm xúc tại thời điểm đó được.. Mình vui vì tìm lại để đọc được, buồn vì cuộc sống làm con người ta thay đổi quá.. Cơm áo gạo tiền có bao giờ đùa với khách thơ?


1 vụ án ở Thái Nguyên, sau khi xong xuôi công việc-  người nhà mở két sắt có những trang nhật ký của nạn nhân viết về những ngày cuối đời. Phải rồi, nếu ko viết thì làm gì có ai hiểu được, ai biết được tường tận?

Chợt nghĩ lại mình, 1 thời tuổi trẻ cũng từng viết. Rồi về sự hoài nghi mơ hồ người khác đọc được. Sợ bị lộ tâm tư suy nghĩ nên lại ko viết nữa. Mình đa nghi quá rồi, nhật ký thực ra là 1 điều gì đó rất hay và nên có, nên phát triển với mỗi người.. ko chỉ là ghi lại cảm xúc, sự việc mà đó còn là cách rèn luyện văn phong viết - 1 thứ mà vốn dĩ mình rất yếu.

2 hôm nay mình nghe " mùa hè đã qua" - bài hát nhạc Nga do NS Đỗ Trung Quân viết lời. Bài hát của thế hệ 8x thế mà 1 đứa 9x như mình mê tít từ cái hồi biết đến. Hồi đấy sinh viên năm nhất, Diệp hát - mình thik quá thế là tìm hiểu. Lâu lâu nghe lại vẫn thấy hay thật hay.
Mình có 1 thói quen tìm hiểu hoàn cảnh sáng tác bài hát :D Vì mình luôn nghĩ rằng hoàn cảnh sống, gia đình sẽ tác động đến tính cách, suy nghĩ của mỗi người - từ đó dẫn đến hành động. Tuơng tự thế,  thời điểm sáng tác phải có gì đó n thì mới cảm xúc để viết ra bài hát được chứ Hồi sinh viên còn nghe theoyeucau có 1 số về bài hát này rất hay: https://www.theoyeucau.com/episode/mua-he-da-qua/

1 thói quen nữa: đã thik bài gì là nghe liền tù tì cả tuần. Đến độ sau này mỗi khi nghe lại bài hát đó mình sẽ nghĩ ngay đến được tại thời điểm nghe gặp chuyện vui hay buồn, cảm xúc gì, trời nắng hay mưa.

Sáng nay mình grab đi làm. chiều sẽ về sớm để tham dự lễ tổng kết trường con trai.
Đi làm sớm, đi bộ ăn bát bún bung, mua 1 cốc cafe rồi lại lững thững đi về công ty. Buổi sáng trời còn mát, đi bộ cũng thấy thật thoải mái. Dù sao mình cũng ghét cái cảm giác phải tự lái xe huhu, nên đi grab cũng thật thik mà
Thôi viết thế. Giờ mình đi làm tiếp. Nay vẫn chạy ưu đãi. lại cơm áo gạo tiền nào hihi :D
Mình muốn gửi 1 lời cảm ơn sâu sắc đến chồng mình - vì ko bắt mình kiém tiền :( để mình vẫn có thể hồn nhiên mơ mộng như hồi 18 tuổi =)))))))


Bản Dịch lời Bài Thơ: Điều Đó Không Bao Giờ Trở Lại. Thơ: Plyatskovskiy




Mây lãng đãng ngó vào cửa lớp,
Giờ học sao như dài mãi vô cùng.
Lạo xạo tiếng ngòi bút đưa trên vở
Chữ nối nhau ngay ngắn xếp theo dòng.

Mối tình đầu. Những năm tháng chuông ngân.
Băng trong suốt phủ xanh vũng nước.
Không trở lại, không sao quay lại được,
Không khi nào lặp lại nữa đâu!

Lạ lẫm mắt ai ánh nhìn kín đáo
Ẩn ý lời ai khó hiểu làm sao.
Sau lời ấy lần đầu tiên bỗng thấy
Thế giới kia muốn xoay chuyển lật nhào.

Mối tình đầu. Tuyết đọng đường dây
Trên trời cao – ngôi sao băng vụt sáng…
Không trở lại, ôi những ngày những tháng,
Không bao giờ lặp lại nữa đâu!

Mưa hát thành dòng, nước chảy nối nhau,
Gió xanh non xạc xào thủ thỉ…
Tranh cãi vu vơ, hờn ghen không nguyên cớ.
Tất cả như vừa mới hôm qua.

Mối tình đầu. Những năm tháng ngân xa.
Băng trong suốt lấp lánh xanh vũng nước…
Không lặp lại những tháng ngày khi trước,
Không lặp lại nữa đâu, không trở lại bao giờ!


( Theo Nước Nga Trong Tôi)

0 comments:

Post a Comment